Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 553 -




Sau khi Thẩm Thanh Ca về đến nhà, nhìn thấy điện thoại mới lắp đặt có chút kích động.
Ở đời này, cô thế mà lại trở thành người đầu tiên trên đường phố có điện thoại.
Rất nhiều hàng xóm tới xem, đều nói muốn nhìn điện thoại.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng sẽ không keo kiệt.
“Anh mua điện thoại để làm gì?” Thẩm Thanh Ca đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Bạc Đình tùy ý nói: “Cổ phiếu.”
Lúc này A Long cũng tới, trên tay anh ta xách theo một con vịt quay, “Đại ca, hai người mua điện thoại thật sao? Tốn bao nhiêu tiền vậy?”
“Sáu nghìn hai.”
A Long che trái tim lại, “Thôi bỏ đi! Em cũng không có việc gì dùng điện thoại…… đại ca, thật ra để đề phòng Tịch Dung cũng không cần phải mua điện thoại……”
Thẩm Thanh Ca nhướng mày, vì để đề phòng Tịch Dung, nên Bạc Đình mới mua điện thoại.
Cô nhìn về phía Bạc Đình, Bạc Đình giận dữ nói với A Long: “Cút đi.”
“A.” A Long oan ức xoay người liền đi.
Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay anh, “Anh Đình, anh tra được Tịch Dung ở đâu chưa?”
“Anh vẫn chưa tra được.”
Thẩm Thanh Ca cũng không khỏi trở nên lo lắng, Tịch Dung như một viên bom hẹn giờ, nói không chừng đang ở góc nào đó nhìn trộm cô.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca lại mang theo một giỏ đầy mứt lê ngâm đường rời khỏi nhà.
Ở đầu hẻm, một người phụ nữ mặc áo khoác từ từ xoay người.
Tịch Dung ôm bụng bầu, ánh mắt đần độn.
“Tịch Dung?” Thẩm Thanh Ca cảnh giác đi trở về.
Mới đi vài bước liền đụng vào một bức tường thịt, cô giương mắt lên nhìn, thì ra là Bạc Đình.
Anh đi đến trước mặt Tịch Dung, khuôn mặt dường như được phủ một lớp sương mỏng lạnh lẽo, “Cô theo dõi vợ của tôi nhiều ngày như vậy, rất vui sao?”
“Bạc Đình, tôi cầu xin anh tha cho Bạc Dạ!” Cô ta quỳ gối trước mặt Bạc Đình.
“Anh ta cưỡng bức nên Bạc Trường Ngọc mới ngồi tù, sao tôi có thể tha cho anh ta?”
Tịch Dung khóc lóc nói: “Không! Bạc Dạ nói, Bạc Trường Ngọc là tự nguyện…… Bạc Trường Ngọc rõ ràng là tự nguyện!”
Bạc Đình cười, “Anh ta bị trừng phạt đúng tội.”
“Bạc Đình, anh cũng không nghĩ nhìn đến con của tôi không có cha đúng không? Xin anh! Coi như anh thương hại tôi có được không?” Tịch Dung ôm bụng.
“Xem ra phải đưa cô vào bệnh viện tâm thần rồi!”
“Không! Tôi không cần vào trong đó nữa! Ở đó còn đáng sợ hơn cả nhà tù……” Tịch Dung quay người bỏ chạy.
Sắc mặt Bạc Đình không có cảm xúc kéo tay của Thẩm Thanh Ca đi về nhà.
Khi về đến nhà, anh tìm trong danh sách số điện thoại và gọi đến bệnh viện tâm thần để nói vị trí của Tịch Dung.
Thẩm Thanh Ca không có một chút thương hại nào đối với điều này.
Cô lại không phải thánh mẫu, đối với người đã từng muốn giết mình, không có nhiều sự thương xót như vậy.
Chỉ một lát sau nhân viên y tế của bệnh viện tâm thần đã tới rồi, bắt Tịch Dung đi.
Hôm nay đi chợ đen, chỉ một buổi sáng, Thẩm Thanh Ca đã bán hết mứt.
Khi cô về nhà, đúng lúc Cổ Tiểu Liên tới.
“Thanh Ca……” Cô ấy xấu hổ cười.
Thẩm Thanh Ca đưa cô ấy đi vào nhà, cùng cô ấy nói chuyện.
“Thanh Ca, Chu Hiểu Thiên có người yêu chưa?”
“Hình như không có.” Thẩm Thanh Ca cũng không rõ lắm.
Khuôn mặt của Cổ Tiểu Liên ửng đỏ, “Tôi có người yêu rồi.”
“Chúc mừng.” Trong giây lát, Thẩm Thanh Ca cũng không biết nói cái gì.
Cô còn tưởng rằng Cổ Tiểu Liên sẽ luôn chờ Chu Hiểu Thiên.
Cổ Tiểu Liên hơi cúi đầu, “Thanh Ca, lần này tôi tới đây là muốn mượn cô ít tiền……”
“Bao nhiêu tiền?”
“Cô có thể cho tôi mượn năm đồng tiền hay không? Mẹ tôi bị bệnh, cha tôi thì cô cũng biết, không chịu đưa bà ấy đi điều trị. Cho nên tôi muốn gửi ít tiền về nhà!” Cổ Tiểu Liên thở dài.
Thẩm Thanh Ca biết hoàn cảnh gia đình của Cổ Tiểu Liên, cô lấy ra năm đồng tiền đưa cho cô ấy, “Bệnh gì vậy?”
Khoé mắt của cô ấy lập tức đỏ lên, “Nghe nói vẫn luôn đau dạ dày! Gần nhất chỉ cần cử động liền nôn ra……”
“Đây là bệnh dạ dày, hình như có chút nghiêm trọng, phải ăn cái gì ngon, từ từ điều trị.”
“Trong nhà của tôi, tôi và mẹ không thể lên bàn ngồi ăn cơm, mẹ tôi mỗi bữa chỉ ăn chút đồ thừa lại…… Làm sao mà điều trị.”
Thẩm Thanh Ca thở dài, cô dặn dò: “Cô đừng đem tiền gửi về nhà, đem tiền gửi cho nhà bà ngoại của cô có biết không?”
“Đúng vậy! Thanh Ca, may mà cô nhắc tôi, nếu không cha tôi nhận được tiền chắc chắn sẽ không chữa bệnh cho mẹ tôi!”
Thẩm Thanh Ca nhìn Cổ Tiểu Liên cảm thấy có chút đau lòng, cô nhìn Cổ Tiểu Liên đi đôi giày xăng đan quá nhỏ, ngón chân của cô ấy đều ở bên ngoài.
“Tôi có biện pháp kiếm tiền, cô có thể thử một lần không.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Biện pháp gì?”
Thẩm Thanh Ca nói chuyện dùng mứt lê ngâm đường để kiếm tiền cho Cổ Tiểu Liên, tiền lời cô cùng Cổ Tiểu Liên chia 2/8.

Bạn cần đăng nhập để bình luận