Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 604 -




Chỉ một lát, trong bữa tiệc không hề có ai nói chuyện với Tuyết Lị.
Cô ta chủ động nói chuyện với người khác, người ta cũng trả lời cho có.
Cô ta khóc lóc chạy ra ngoài.
Hơn nửa giờ trôi qua, Bạc Đình và Hoắc Hồng Thần mới đi từ tầng hai xuống dưới.
Bạc Đình cưng chiều xoa đầu Thẩm Thanh Ca, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cà phê như thuốc bắc vậy, có gì ngon mà uống?”
Cô trừng mắt nhìn anh một cái.
“Ý nghĩ của Bạc thiếu gia được biểu đạt rất rõ, hơn nữa còn cưới được một người vợ tốt.” Hoắc Hồng Thần khen ngơi.
Bạc Đình không phủ nhận.
Thẩm Thanh Ca nửa đùa nửa thật nói: “Do ánh mắt của Bạc Đình tốt.”
“Ha ha ha……” Hoắc Hồng Thần cười.
Những vị khách khác đều có việc muốn cầu Hoắc Hồng Thần nên không muốn đi, nhưng Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đã không có lý do để ở lại.
Bọn họ tạm biệt Hoắc Hồng Thần xong, liền nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh đã đến thời gian thi.
Mấy ngày nay, đêm nào Thẩm Thanh Ca cũng ôn tập đến tận 12 giờ mới ngủ, hơn nữa thời tiết bắt đầu lạnh, chỉ cần không chú ý liền bị cảm.
Hôm nay thi môn cuối cùng, Thẩm Thanh Ca chóng mặt nhức đầu hoàn thành xong môn cuối cùng đi ra khỏi trường thi.
“Chúng ta đi bệnh viện đi.” Bạc Đình sờ trán của cô.
Cô bất đắc dĩ nói: “Không cần khoa trương như vậy.”
“Em phát sốt rồi.” Bạc Đình mạnh mẽ ấn cô lên trên ghế sau của xe đạp.
Anh leo lên xe đạp liền đi.
Tuyết Lị thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt xẹt qua tia u ám.
Tới bệnh viện ở trung tâm thành phố, Bạc Đình để cho cô ngồi ở khu vực chờ đợi, anh xếp hàng đăng ký cho cô.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô tranh thủ đi vào phòng vệ sinh lúc Bạc Đình đang xếp hàng.
Cô rất muốn nói với Bạc Đình, không cần đến bệnh viện lãng phí thời gian!
Thật ra ở trong không gian có thuốc hạ sốt.
Lúc cô đi ra nhà vệ sinh, đột nhiên có một bàn tay bịt kín miệng và mũi của cô.
Một mùi hương quanh quẩn ở trong mũi cô.
Thẩm Thanh Ca mất đi ý thức.
Bạc Đình lấy xong số thứ tự, tìm một vòng ở khu vực chờ đợi cũng chưa tìm được Thẩm Thanh Ca.
Một chị gái lớn tuổi nhiệt tình nói: “Cậu tìm vợ cậu phải không? Cô ấy vừa đi vào phòng vệ sinh…… Haizz, sao mà lâu như vậy còn chưa có trở về?”
Sắc mặt Bạc Đình lạnh đi, chạy đến phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh nữ anh lại không tiện đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài kêu: “Thanh Ca……”
Một người phụ nữ đỏ mặt, mắng: “Bệnh tâm thần!”
Bạc Đình lấy năm đồng tiền từ trong túi ra, đưa cho cô ta, “Cô giúp tôi tìm vợ của tôi một chút.”
Người phụ nữ cầm tiền, lập tức thay đổi thái độ, “Được rồi.”
Cô ta vội vàng đi vào hỗ trợ tìm người, tìm một vòng, cô ta đi ra, “Chàng trai, bên trong không có ai!”
Tim của Bạc Đình đập thình thịch.
Thanh Ca không có khả năng đi xa như vậy……
Chắc chắn cô đã bị người khác bắt đi!
Bạc Đình đi đến trước quầy lễ tân, vội vàng mượn điện thoại gọi cho ông nội Bạc, sau đó đi thẳng vào phòng của trưởng khoa.
Lúc Thẩm Thanh Ca tỉnh lại nghe thấy được mùi nước sát trùng, cô muốn đứng dậy, nhưng tay chân đều bị trói ở trên giường bệnh bằng dây thừng.
Sao lại thế này?
Cô bị bắt cóc sao?
Còn bắt cóc tới trên giường bệnh.
Gương mặt tiều tụy hốc há của Đồng Kim Hoa xuất hiện ở trước mắt, “Ha ha…… Thẩm Thanh Ca! Không phải cô không muốn hiến tuỷ cho em trai của cô sao? Tôi đều có biện pháp lấy tuỷ của cô!”
Thẩm Thanh Ca trừng mắt nhìn bà ta, tức giận đến nội tạng đều đau.
Đồ đê tiện Đồng Kim Hoa này!
“Bà bắt cóc tôi còn cố ý làm hại! Bà sẽ ngồi tù!” Thẩm Thanh Ca tức giận nói.
Đồng Kim Hoa điên cuồng nói: “Chỉ cần có thể cứu Kỳ Lân, ngồi tù liền ngồi tù! Đây là tình thương vĩ đại của mẹ, cô là con hoang, sao mà hiểu được!”
Lời này làm cho Thẩm Thanh Ca tức giận đến đau cả gan, thật là châm chọc!
Mẹ ruột đối xử với cô như vậy, còn cùng cô nói tình thương của mẹ!
“Cô là con sói mắt trắng! Đáng ra không nên tồn tại!” Đổng Kim Hoa lấy ra một chiếc kim tiêm thô to, làm như sẽ cắm lên cánh tay của Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ Đồng Kim Hoa đã điên rồi!
Cô hét lớn: “Lấy tủy không phải làm như vậy! Bà có biết làm không? Bà làm tôi bị tê liệt, bị thương, Cố Kỳ Lân liền chờ chết đi!”
“Bà muốn cứu Cố Kỳ Lân, ít nhất cũng tìm bác sĩ đến đây làm đi?”
“Ha ha…… Đúng rồi, cô nhắc tôi mới nhớ.” Đồng Kim Hoa vứt kim tiêm đi, lấy một miếng vải che miệng của Thẩm Thanh Ca, ra phòng bệnh.
Thẩm Thanh Ca quan sát một lượt, nhìn độ cao ngoài cửa sổ có thể xác định nơi này là phòng bệnh ở tầng cao nhất.
Cô tin tưởng Bạc Đình nhất định có thể nhanh chóng tìm được cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận