Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 835 -




“Đưa cơm cho Miêu Miêu, hôm nay là ngày tết ông Táo, cô ấy không nghỉ.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Bạc Đình lập tức cưỡi xe đạp, đưa cô đi cửa hàng quần áo.
Lúc trước anh vội đi, còn chưa nhìn qua cửa hàng quần áo của cô.
Tới nơi, Thẩm Thanh Ca phát hiện A Chính đang ăn bánh cùng Miêu Miêu.
“A Chính, sao sắp qua năm cũ rồi rồi mà chưa nghỉ vậy?” Bạc Đình trêu chọc.
A Chính hơi hoảng loạn, “Em tùy tiện ra đường đi dạo.”
Bạc Đình vẫn cứ nói đùa, “Đến cửa hàng quần áo nữ đi dạo? Không nhìn ra cậu là kẻ biến thái.”
“……” A Chính xấu hổ đến mức không biết nói cái gì thì tốt.
“Miêu Miêu, chị mang sủi cảo cho em.” Thẩm Thanh Ca đưa cặp lồng cho Miêu Miêu.
Cô ấy hơi xấu hổ, “Cảm ơn chị Thanh Ca, nhưng mà A Chính đã mang bánh cho em rồi.”
“Bánh bột ngô có thể ăn no sao? Em ăn nhiều thêm một chút, ăn không hết không sao cả.” Thẩm Thanh Ca để cho cô ấy yên tâm ngồi xuống ở phía sau quầy thu ngân.
Miêu Miêu cảm động nói: “Vâng, cảm ơn chị Thanh Ca.”
“Sao em không kêu cậu ta là ân nhân nữa?” Cô tò mò hỏi.
Mặt của Miêu Miêu suy sụp xuống dưới, “Lúc trước em nhận sai người! Anh ta không phải là ân nhân của em.”
A Chính hơi cúi thấp đầu, nhìn qua có vẻ hơi chật vật.
Đáp án này, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đã sớm đoán được.
Lúc trước A Chính dành cả ngày ở chợ đen, làm gì có thời gian để anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa chứ?
Ăn mấy cái sủi cảo, Miêu Miêu liền ăn không nổi, “Em no rồi, thật đáng tiếc, bên trong còn thừa rất nhiều.”
“Tôi đói bụng, để tôi ăn.” A Chính không hề giải thích mà lấy cặp lồng cùng đôi đũa từ trong tay của cô ấy, gắp sủi cảo lên bỏ vào trong miệng.
“Ai làm cậu ăn? Đến lúc đó cậu rửa sạch sẽ bát đũa rồi trả lại cho tôi.” Giọng của Bạc Đình có vẻ ghét bỏ.
A Chính không nói một lời, vùi đầu ăn, cố gắng dời đi sự xấu hổ.
Thẩm Thanh Ca nhìn ra được, A Chính đối xử với Miêu Miêu rất khác.
“A Chính, lúc trước cậu khi dễ Miêu Miêu như vậy, có phải nên xin lỗi con gái người ta đúng không?” Thẩm Thanh Ca nửa đùa nửa thật nói.
“Khụ khụ khụ……” A Chính bị nghẹn lại, ho mãnh liệt đến mức nước mắt đều sắp chảy ra.
Khuôn mặt tròn nhỏ của Miêu Miêu đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hết sức xa cách, “Không cần xin lỗi, là em cứ nhất quyết phải quấn lấy anh ta, là em quấy rầy người khác, đáng bị người khác trừng phạt.”
Lời này rất dịu dàng, nhưng lại giống như một cái cưa, kéo qua kéo lại ở trong lòng của A Chính.
Ngay cả Thẩm Thanh Ca nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.
Miêu Miêu là một người rất dịu dàng, cô ấy chỉ tưởng báo ân mà thôi, mặc dù hơi phiền khi luôn đi theo phía sau, nhưng sao có thể nói là làm phiền đâu?
Sắc mặt của A Chính rất khó coi.
Thiệt tình, lúc trước anh ta thật sự không phải là người!
Vì sao lại cố ý trêu cô ấy chứ?
Lúc trước anh ta thường xuyên nói một ít đồ mà trên thế giới không có, làm cô ấy chạy khắp thành phố để mua.
Có một lần từ sớm đến tối cũng không thấy cô, 10 giờ tối gõ cửa nhà anh ta, khóc lóc xin lỗi anh ta……
Ngày đó chân của cô ấy đều bị rách da……
“Thật sự xin lỗi.” Giọng nói của A Chính vô cùng nghiêm túc.
Miêu Miêu hơi mỉm cười, “Không cần xin lỗi, hiện tại tôi đã tìm được ân nhân! Chính là lớp trưởng của lớp chúng tôi.”
Trong lòng của A Chính càng khó chịu.
Sao Miêu Miêu lại tìm được ân nhân rồi?
Vẫn là đàn ông!
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy quan hệ của hai người đang căng thẳng, cô cầm một cái áo khoác màu xanh da trời liền kéo Bạc Đình đi trước một bước.
“Làm sao vậy? Tiếp tục xem a.” Bạc Đình cảm thấy rất hứng thú với việc A Chính bị xấu mặt.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, “Chúng ta ở đó, bọn họ sẽ xấu hổ khi nói chuyện.”
Rất nhanh, bọn họ liền đến nhà của Khương Lê.
Lúc này, Vạn Dụ đang cầm cuốc xới đất.
“Chú Vạn, chú đã tới rồi.” Thẩm Thanh Ca chào hỏi.
Vạn Dụ xấu hổ cười, “Ha ha, chú lại đây xới chút đất, mẹ cháu nói mặt đất hơi cứng vào mùa đông, không trồng rau được.”
Bạc Đình để cho Thẩm Thanh Ca đi vào nhà trước, anh lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vạn Dụ.
“Không được!” Vạn Dụ xua tay, “Chú không hút thuốc lá, không uống rượu……”
Bạc Đình nhíu mày, thói quen sinh hoạt của người này cũng không tệ lắm.
Vẻ mặt của anh lạnh lùng nói, “Vậy ông thích làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận