Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 180 -




Chị dâu Dương đau lòng nhìn bánh bao, Tiểu Dương cảm thấy xấu hổ liền vội vàng kéo cô ta đi.
“Mọi người mau ăn đi, em cất bánh bao vào túi cho anh.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
A Long gắp lấy một miếng cánh gà như thể anh ta sắp ăn đồ ăn có độc vậy, sau đó cắn một miếng, đôi mắt của anh ta sáng lên ngay lập tức.
“Ngon quá!”
Bạc Đình lạnh lùng lẩm bẩm, "Vợ của tôi nấu có thể không ngon sao?"
Vừa nói, anh vừa gắp một nửa cánh gà bỏ vào chiếc bát không.
Đêm nay xe sẽ bắt đầu chạy, ba người đàn ông đều không dám uống rượu.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Thẩm Thanh Ca mới đến.
Nhìn thấy cánh gà trong bát, cô biết đó là kiệt tác của Bạc Đình nên cảm thấy dở khóc dở cười.
“Các người đi huyện Châu không được đi đường núi, nghe nói đường núi rất dễ xảy ra tai nạn.” Cô bất an dặn dò.
“Cô lại chưa từng đi huyện Châu, làm sao biết được? Đi đường núi gần, tiết kiệm nhiên liệu, nhiên liệu lại đắt như vậy…..." Hoàng Tam giải thích, trong lời nói không có bất kỳ địch ý nào.
A Long cũng gật đầu, "Đúng vậy, tôi đã hỏi qua một sư phụ già trong nhà xưởng, bọn họ đi đường núi cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Huyệt thái dương của Thẩm Thanh Ca đau nhói.
Cô không quan tâm đến hai người họ, nhưng Bạc Đình thì không thể bị thương được.
Thẩm Thanh Ca tuỳ tiền đưa ra một lý do, "Tôi đọc trong sách thấy nói rằng đi con đường núi bên kia rất dễ bị đá rơi từ trên cao xuống, tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học."
“Hô, vậy phải nghe! Các sinh viên đại học nói rất đúng." A Long gật đầu trong khi đang ăn.
Đôi mắt của Hoàng Tam tối sầm lại khi nghe thấy từ "thi đại học".
Ba người đàn ông đang trò chuyện trên bàn ăn cơm, Thẩm Thanh Ca vào phòng ngủ để nghiên cứu các loại đề sau khi ăn xong.
Hoàng Tam nhỏ giọng nói: "Đại ca, sinh viên đại học là chính là cái động không đáy, học phí thì sao? Sau này có phải hay không phải vào trong thành sống? Công việc kinh doanh ở nơi này chẳng phải uổng phí hết sao?"
“Tôi nuôi phượng hoàng, không phải chim sẻ, cô ấy muốn bay, tôi có thể cột lại sao? " Bạc Đình hỏi ngắn gọn.
Lúc này bầu không khí an tĩnh lại.
Thẩm Thanh Ca đang giải đề thì Bạc Đình đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Thanh Ca, bọn anh đi đây.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cô cảm thấy cô giống như một con mèo.
“Em tiễn anh." Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình kiên quyết lắc đầu: "Trời đã tối, một mình em trở về không an toàn."
“Ồ.” Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Bạc Đình.
“Anh đã cùng các anh em nói, em có thể nhờ họ đi lấy nước và củi. Đến giờ ăn cơm thì đi nhà ăn mà ăn, đừng tự làm. Em nhớ rõ phải khóa cửa kỹ…...." Bạc Đình không yên tâm lầm bầm như một bà mẹ già.
Anh mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Cô hận không thể tát vào trán mình, chẳng lẽ trong đầu của Bạc Đình cô bị thiểu năng trí tuệ sao?
“Anh đi đường cẩn thận, em sẽ chăm sóc mẹ.” Cô hiểu ý anh, hôn lên má anh một cái.
Bạc Đình tinh thần sảng khoái, ngay lập tức trở nên thanh tỉnh, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Ngay khi anh định ôm lấy cô và hôn cô, Thẩm Thanh Ca đã đẩy anh ra: "Anh Đình, đừng nói nữa! Sắp muộn rồi."
Bạc Đình cũng cảm thấy thật vô lý, tại sao anh lại hành động như một thằng nhóc mới lớn vậy?
Không biết tiết chế một chút nào.
Đến giờ đi!
Thẩm Thanh Ca tiễn đến tận cửa.
Bạc Đình đã đun nước tắm cho cô, cô lấy nước và đi tắm trong nhà trệt.
Trong lúc xả nước, cô không khỏi nghĩ đến chuyện buôn bán.
Nghe dì Dương nói, việc kinh doanh ở nhà ga tốt hơn và lượng người qua lại nhiều hơn, vì kiếm tiền, cô muốn đổi địa phương khác để kinh doanh.
Một điều nữa là bệnh của Khương Lê, vì vậy cô phải tiết kiệm tiền để mua một số loại thuốc đắt tiền.
Thùng thùng ——
Đột nhiên, cửa bị gõ.
“Thanh Ca, không ổn rồi, không ổn rồi…... Xe của Bạc Đình bị lật!"
Đây là giọng nói của Đỗ Kỳ Kỳ, giọng nói của cô ta run rẩy, giống như đang khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận