Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 824 -




Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ cười, Hoàng Anh luôn có khứu giác rất nhạy bén với việc kiếm tiền.
Đúng là cửa hàng trang phục của cô rất có tiềm năng, là miếng bánh thơm.
“Thật ra hiện tại chị cũng là lãi ít tiêu thụ mạnh, trên cơ bản một bộ quần áo lãi không đến một đồng tiền. Nếu em đi cửa hàng trang phục làm, một tháng chị cũng chị cho em 30 đồng tiền, cơ hồ không có trích hoa hồng.”
Hoàng Anh không thể tin được, “Chị Thanh Ca, nếu không kiếm được tiền tại sao chị còn mở? Có phải về sau có biện pháp kiếm tiền hay không?”
Cô gật đầu, “Sau này chị định đi liên hệ nhà xưởng ở phía nam, máy móc chuyên dụng làm quần áo, bởi vậy có thể giảm bớt rất nhiều chi phí.”
Hoàng Anh xoa xoa tay, vẫn hơi tiếc nuối, “Quần áo chị bán rất chạy, cảm giác không hề thua kém năm đó chúng ta bán ở chợ đen…”
“Đừng tiếc nuối, muốn làm trong tiệm chị, ăn tết sẽ phải làm ba ngày! Lúc Tết mỗi ngày đều phải đi làm, em đồng ý không?” Cô cười hỏi lại.
Hoàng Anh gật đầu rồi lại lắc đầu, cô ấy đỏ mặt nói: “A Long nói… Ăn tết muốn mang em đi gặp cha mẹ, sau đó đi bờ biển chơi, có lẽ đúng là không đi được.”
Thẩm Thanh Ca tỏ vẻ rất hâm mộ!
Khó trách lúc này đây, Bạc Đình lại không có mang A Long đi Cảng Thành, hoá ra A Long có tính toán khác!
“Thật là toan!” Thẩm Thanh Ca vui đùa nói.
Hoàng Anh gãi gãi ót, “Tại sao lại toan? Chị ghen tị?”
Khuôn mặt dịu dàng của cô xuất hiện vài phần hài hước, “Là ghen tỵ đến toan luôn rồi!”
“Thế này có cái gì mà ghen tỵ? Nghe A Long nói chị còn muốn ra nước ngoài đó, còn ngồi máy bay, em cảm thấy cả đời này em đều không thể ra nước ngoài.” Hoàng Anh chân thành tha thiết nói.
“Sẽ có cơ hội.” Ánh mắt Thẩm Thanh Ca sâu xa.
Đời trước, lúc cô làm giáo viên tiểu học, rất nhiều đồng nghiệp đều từng ra nước ngoài du lịch.
Lúc ấy cô hâm mộ vô cùng, sau lại ốm đau trên giường, cô cũng sẽ tò mò hỏi Bạc Đình phong cảnh nước ngoài, kiến trúc, đồ ăn, Bạc Đình luôn không chê phiền luôn kể cho cô nghe.
Từ lúc đó, anh đi công tác nước ngoài trở về, sẽ chụp phong cảnh nước ngoài, tặng hàng mỹ nghệ địa phương cho cô.
Nửa tháng sau, Thẩm Thanh Ca thi xong.
Năm nay Triệu Tiểu Tĩnh vội vã về nhà ăn Tết, vừa đi ra phòng thi đã kéo rương hành lý đi rồi.
Thẩm Thanh Ca trở lại ký túc xá thu dọn đệm chăn, quần áo đồ dùng hằng ngày linh tinh.
Nghỉ đông xong sẽ phải ra nước ngoài, cô dọn trước đồ trong ký túc xá một chút.
“Thanh Ca, năm sau em và Tiểu Tĩnh đều sẽ ra nước ngoài phải không?” Ngụy Hồng vừa cho Tiểu Mộng ăn cơm vừa hỏi.
“Đúng vậy! Không phải vị trí ra nước ngoài du học có rất nhiều à? Chị Ngụy Hồng, chị cũng có thể xin.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Ngụy Hồng thở dài, “Chị cũng muốn, nhưng chị có Tiểu Mộng! Chị đi luôn cũng được, nhưng Tiểu Mộng làm sao bây giờ? Mọi người đều biết cha của Tiểu Mộng và nhà mẹ đẻ của chị có đức hạnh gì.”
Thẩm Thanh Ca thế cô ấy cảm thấy tiếc nuối, “Chị Ngụy Hồng, sau này chắc chắn chị có thể trở thành luật sư giỏi nhất.”
“Haizz, mỗi ngày chị đều vội vàng kiếm tiền, có thể không trốn học đã rất ghê gớm rồi, chị cũng không dám nghĩ tương lai.” Trên mặt Ngụy Hồng nở nụ cười chua xót.
Thời đại này, tình trạng của người có thể vào đại học đều là như thế.
Thẩm Thanh Ca tốn ba giờ mới dọn hết đồ trong ký túc xá.
May là A Long đi xe ba bánh tới đón, bằng không cô cũng không biết mang đồ về nhà như thế nào.
Cô ngồi ở thùng sau xe ba bánh, A Long ngồi ở phía trước, “Chị dâu, chị bám chắc nhé, em lái xe rất nhanh.”
“Được.”
Điều này dẫn đến việc các cô gái ở ký túc xá tới xem.
Vừa hay Lâm Oánh vừa nghỉ trở về trường diễn thuyết, mấy bạn học trước kia cô ta chơi khá thân tiến lên quở trách: “Lâm Oánh, cậu xem Thẩm Thanh Ca buồn cười không kìa! Trong nhà chốc chốc thì đi xe đạp, chốc lại ngồi xe hơi nhỏ, hiện tại còn ngồi trên ba bánh đó ha ha ha ha…”
Ra nước ngoài du học một năm, nhìn quen tình người ấm lạnh, Lâm Oánh đã không còn sự kiêu ngạo lúc trước.
Đôi tay cắm vào túi áo khoác lông màu đen, lạnh mặt nói: “Có cái gì buồn cười? Cô ấy sắp ngồi máy bay ra nước ngoài đó.”
“Ha… Ha…” Mấy nữ sinh không cười nổi nữa.
Thẩm Thanh Ca đối diện với Lâm Oánh, Lâm Oánh khẽ nâng cằm về phía cô.
Hai người nhìn nhau cười.
Mấy nữ sinh xấu hổ đến mức đỏ mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận