Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 861 -




Đảo mắt, Thẩm Thanh Ca đã đến Đại học C ở nước Mỹ.
Hạng mục cô lựa chọn du học là sinh viên giao lưu văn hóa du học một năm.
Diện tích Đại học C rất lớn, kiến trúc kiểu Tây hùng vĩ đồ sộ, nơi nơi đều là mặt cỏ xanh biếc.
Sinh viên tám phần đều là tóc vàng mắt xanh, người Trung Quốc cũng không nhiều.
Tất cả mọi thứ ở nơi này không khác cuộc sống mà ở đời trước cô nhìn ở trong TV.
Cô cầm camera chụp mấy chục bức ảnh định gửi cho Bạc Đình.
Hôm nay, Thẩm Thanh Ca đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo thun trắng của nhãn hiệu nổi tiếng, mặc một chiếc quần jean màu lam ngắn, giày thể thao trắng đến nhà ăn ăn cơm.
Cô xinh đẹp, tràn đầy đầy sức sống, nhìn qua thuần khiết đáng yêu, hấp dẫn ánh nhìn của một đám Châu Á.
Thẩm Thanh Ca cầm đĩa đồ ăn đi tự giúp mình múc cơm, nơi này cơ hồ không có cơm, cô chọn bánh mì, mỳ Ý phô mai, khoai tây chiên và Coca Cola.
Trước kia cô vô cùng thèm mấy thứ cơm Tây này, nhưng liên tục ăn hai tuần thì đã ngấy.
Lúc cô đang muốn đi, thấy Lâm Oánh đứng đằng sau quầy.
Lâm Oánh đeo tạp dề, đang lấy mỳ đến đĩa đồ ăn.
“Tiệc đứng nơi này là rẻ nhất, nhưng cũng phải 8 đô, đắt quá.” Lâm Oánh cười nói với cô.
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Rất đắt.”
Cơm nước xong, vừa lúc Lâm Oánh tan tầm, cô đeo balo vai sóng vai rời đi với cô ta.
“Tôi nói cho cô cách tiết kiệm tiền, hamburger, mì gói ở cửa hàng tiện lợi ở trạm xăng dầu chỉ 3 đô. Đồ ăn ở phố người Hoa vô cùng đắt, còn không bằng tự mình nghĩ cách làm.”
Thẩm Thanh Ca có chút kinh ngạc sự biến hóa của cô ta, trước kia Lâm Oánh thích khoe ra sự giàu có của mình nhất thế mà lại trở nên mộc mạc như vậy.
“Tôi muốn gửi ảnh chụp về nhà.” Cô lấy ra ảnh chụp đã rửa.
Lâm Oánh mang cô tìm được hộp thư, “Thẩm Thanh Ca, cô còn định về nước?”
“Chồng tôi cũng ở trong nước.” Cô ghé vào hòm thư, bỏ ảnh chụp vào phong thư, dán tem.
“Cũng đúng… Tôi không định trở về, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ ở chỗ này tìm công việc, tìm đối tượng kết hôn.” Vẻ mặt Lâm Oánh mỏi mệt.
Thẩm Thanh Ca vừa dán đầu phong thư, vừa sung sướng nói: “Được, sau này tôi và Bạc Đình ra nước ngoài du lịch có thể đến cậy nhờ cô rồi.”
Cô ta chua xót cười, cúi đầu nhìn lịch, “Tôi tới sớm hơn cô một năm, cô có khó khăn gì đều có thể tới tìm tôi. Tôi còn phải đến cửa hàng tiện lợi làm việc, đi trước…”
Lâm Oánh nện bước nhanh hơn đi về phía cổng trường.
Thẩm Thanh Ca nhìn cô ta vội vàng bước đi, bỗng nhiên đau lòng.
Cha mẹ cô ta đều là phiên dịch, thật ra ở trong nước tuyệt đối có thể sống vô cùng thoải mái.
Khi trở về ký túc xá, Triệu Tiểu Tĩnh phân phát thư thu được cho bạn cùng phòng.
Triệu Tiểu Tĩnh cũng xin du học thành công, hơn nữa may mắn ở cùng ký túc xá với Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca nhận được thư Bạc Đình gửi tới, cô hưng phấn nửa ngày, dù bận vẫn ung dung ngồi ở bàn học, trịnh trọng mở thư ra.
Bên trong gửi tới một xấp tiền.
Nhìn nội dung thư, cô lập tức hết chỗ nói rồi.
Chữ viết của Bạc Đình rất đẹp, nhưng có thể là do không biết biểu đạt, anh chỉ viết mấy trăm chữ vô cùng đơn giản.
Một trang giấy cũng chưa tràn ngập.
Bạc Đình bảo cô chăm sóc mình cho tốt, sau đó nói về việc làm ăn của mấy cửa hàng linh tinh là đến cuối thư.
Cô tức giận, anh không viết nhiều chữ một chút được à?
Vì thế cô cầm bút viết một phong thơ, bảo Bạc Đình lần sau viết thư dài chút, tốt nhất là có mấy ngàn chữ.
Nhưng khi bản thân cô viết thư mới phát hiện, hình như thật sự không viết ra được cái gì.
Viết ra mấy chuyện vụn vặt xung quanh sẽ chỉ làm người khác lo lắng, việc vui vẻ cũng không nhiều lắm.
Gửi thư xong trở về ký túc xá, cô phát hiện ra một xấp truyền đơn việc làm thêm tự chế bằng tiếng Trung.
Bên trong có trung tâm thương mại, cửa hàng tiện lợi, trạm xăng dầu…

Bạn cần đăng nhập để bình luận