Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 312 -




“Thanh Ca, Bạc Đình, thật trùng hợp.” Đỗ Kỳ Kỳ mỉm cười chào hỏi.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca thấy vậy cũng không nói gì, trực tiếp đi lướt qua.
Điều này khiến Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đến tối, hai người vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng xe máy.
A Long lái chiếc xe ba bánh lao vào con hẻm chật hẹp.
Điều này khiến nhiều người nhìn thấy mà đỏ mắt ghen tị.
“Đây là người yêu của Hoàng Anh đúng không?”
“Ừ, là người trong thành!”
“Chậc, anh ta đúng là kiêu ngạo, thật giống một tên lưu manh.”
Đột nhiên, một bà già bị tiếng xe máy dọa sợ, ngã nhào xuống đất.
A Long thấy vậy liền nhảy xuống, đỡ bà lão đứng dậy, "Bà lão, bà có sao không?"
"Không sao đâu... Cảm ơn chàng trai trẻ!"
Những người vừa nói xấu A Long đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chàng trai trẻ này thật đúng là tốt bụng.
Giây tiếp theo, A Long vui vẻ nói: "Bà khách khí với tôi làm gì chứ? Là xe của tôi dọa đến bà, tôi có trách nhiệm đỡ bà dậy mà?"
Bà lão: "..."
Mọi người: "..."
Khụ khụ, bọn lưu manh bây giờ chính là cũng muốn làm những việc tốt.
A Long đậu xe bên ngoài nhà Bạc Đình.
Vừa vào cửa, anh ta liền vẻ mặt đau khổ nói: "Đại ca..."
Bạc Đình đang nấu ăn thì trừng mắt nhìn anh ta, "Sau này đừng đi xe máy vào thôn."
"Đại ca, không phải là do em có việc gấp sao? Mấy củ khoai tây nhỏ đó suýt làm em mất nửa cái mạng! Mấy người ăn đều nói em làm không ngon!"
"Đồ vô dụng!" Bạc Đình nhìn anh ta, "Cậu còn muốn tôi làm rồi gửi cho cậu à?"
"..." A Long nghe xong cũng không dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Ca không biết tình hình căng thẳng trong bếp, nên cứ thế bước vào, nói một cách bất cẩn: ”Anh Đình, vậy chúng ta gửi 4000 đồng tiền vào ngân hàng đi…”
Chưa kịp nói hết lời, cô đã nhìn thấy A Long đang cúi đầu, bị mắng té tát.
“Có chuyện gì thế?” Cô có chút lúng túng nói.
“Chị dâu… món khoai tây của em làm không ngon, nên em đến tìm anh Đình để tìm cách giải quyết.”
Bạc Đình giễu cợt nói: “Mau cút đi.”
“Chị dâu, em thật sự rất nghiêm túc học cách làm từ đại ca, nhưng kết quả chỉ như thức ăn cho heo…” A Long đau khổ nhìn Thẩm Thanh Ca.
Cô đăm chiêu suy nghĩ.
Không nên như vậy chứ!
A Long đã học cách nướng đồ ăn thuần thục như vậy, không phải lúc trước làm tốt lắm sao?
Thẩm Thanh Ca nhìn Bạc Đình nói, “Vậy… chẳng lẽ cách dạy của anh Đình có vấn đề sao?”
“…” A Long lặng lẽ gật đầu.
Cô biết câu trả lời liền nhìn anh ta một cách đồng tình.
Khuôn mặt đang lạnh lùng của Bạc Đình đột nhiên lộ ra vẻ mặt bị đối xử bất công: "Thanh Ca, cách nấu ăn của anh sao có thể xảy ra vấn đề gì chứ? Em dạy anh như nào, anh liền làm như vậy mà."
Cô bất lực ngửa đầu nhìn trời, tại sao Bạc Đình lại như một đứa trẻ muốn tranh sủng vậy chứ?
"Quên đi, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm cho cậu một người trợ giúp." Thẩm Thanh Ca xua tay nói.
Bạc Đình không đồng ý, lập tức liếc nhìn củ khoai tây nhỏ trong góc.
Anh không muốn bị Thẩm Thanh Ca hiểu lầm!
Tối đến, đúng như dự đoán Bạc Đình đã nấu một đĩa khoai tây nhỏ, lớn tiếng gọi Hoàng Anh và Hoàng Tam tới.
"Tất cả thử một lượt đi! Đảm bảo tôi làm khác xa với kẻ vô dụng này!" Bạc Đình vừa nói, vừa liếc nhìn A Long.
Hoàng Tam và Hoàng Anh không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy đĩa khoai tây chiên vàng và hành lá cắt nhỏ phủ bên trên, trông thật ngon mắt làm sao.
"Anh Bạc Đình, kể từ khi anh kết hôn với chị Thanh Ca, cả cuộc đời anh đúng là đã thay đổi hoàn toàn rồi nhỉ! Đồ ăn anh nấu trông thật đẹp mắt!" Hoàng Anh khen ngợi.
Hoàng Tam cũng gật đầu: "Món này đúng thật là trông rất ngon."
"Đừng nói nữa! Nhanh ăn thử đi!" Bạc Đình nhẹ nhàng nâng cằm, khuôn mặt tràn đầy tự tin.
Khí thế này không hề thua kém đầu bếp trong khách sạn năm sao.
Hoàng Anh lập tức đưa một miếng khoai tây vào miệng, Hoàng Tam cũng làm theo.
"Oẹ... phi phi phi..."
"Mặn quá đi! Anh cho cả lọ muối vào à!"
"Nấu còn chưa chín nữa! Đại ca, anh đừng làm nữa, anh có biết như vậy sẽ rất lãng phí lương thực không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận