Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 646 -




Cô không nhịn được bật cười.
Một nhóm người đi đến vùng ngoại ô.
Trang trại nuôi heo của Tam Thuận khá lớn, nuôi mười mấy con heo.
Những con heo đều có kích thước trung bình, có vài con dính đầy bùn, nằm trên mặt đất, không động đậy, không hoạt bát chút nào.
“Bình thường các anh có tắm cho heo không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Tam Thuận lắc đầu, “Này, ai tắm cho heo chứ?”
“Tôi nghi heo mắc bệnh ngoài da! Các anh tắm cho heo đi, rồi tôi xem thử.” Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đi đến một con sông nhỏ kế bên trang trại nuôi heo.
Bạc Đình mỉm cười và nói: “Em có thể làm giáo viên rồi.”
“Giáo viên cái gì? Giáo viên nuôi heo sao?” Cô đấm vào lưng anh.
"Giáo viên nuôi heo cũng không tệ! Khi em ở bên anh, nhiều người đều nói rằng ánh mắt của em không tốt." Bạc Đình nhớ lại.
Thẩm Thanh Ca nhìn trang trại nuôi heo mà lòng đầy cảm xúc, đúng vậy, khi lần đầu bọn họ gặp nhau, cô vẫn là một người chăn nuôi thất học.
Bây giờ cô đã trở thành sinh viên của Đại học
Kinh Hải.
Tam Thuận tốn rất nhiều công sức mới tắm sạch sẽ cho những con heo.
Anh ta mệt mỏi đến mức gần như tê liệt.
"Em dâu, tôi... tôi đã tắm sạch sẽ cho heo rồi!" Tam Thuận thở hổn hển.
Bạc Đình đút hai tay vào túi, vẻ mặt cười nhạo nói: "Sao trông anh như sắp chết vậy?"
"Đi lấy nước rồi tắm rửa cho heo! Không tin cậu thử xem.
"Không cần thử, trước đây vợ tôi đã từng làm việc này! Vợ tôi mạnh hơn anh nhiều." Bạc Đình lạnh lùng giễu cợt.
Tam Thuận nhìn Thẩm Thanh Ca một cách cẩn thận, "Em dâu! Em thật lợi hại! Làm công việc mệt mỏi như vậy vẫn có thể thi vào Đại học Kinh Hải."
Thẩm Thanh Ca mỉm cười dịu dàng, "Nhờ có anh Đình nuông chiều tôi, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho tôi."
Đột nhiên, Tam Thuận cảm thấy ngưỡng mộ Bạc Đình.
Nếu anh ta có thể cưới một người vợ như vậy thì tốt biết mấy?
Thẩm Thanh Ca đến chuồng heo để xem xét, quả nhiên, cô phát hiện heo bị bệnh nấm trên da, cần phải bôi thuốc.
Cô từ trong không gian lấy ra một lọ thuốc đưa cho anh ta: “Cai này là tôi mua trước đây, anh lấy dùng đi, nhớ pha loãng với nước. Mỗi ngày ba lần, bôi lên chỗ bị nấm trắng là được.”
“Em dâu, em nghĩ quá chu đáo rồi! Mua nó khi nào vậy?" Tam Thuận vui vẻ bước vào chuồng heo để bôi thuốc.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời.
"Tam Thuận thật sự là có gan lớn! Cái gì cũng không biết mà dám nuôi heo, vịt. Em thấy anh ta mà nuôi cá cũng đã khó khăn rồi." Cô lắc đầu.
Trên đường trở về thành phố, Tam Thuận rất vui vẻ, "Bạc Đình, em dâu, hai người muốn ăn gì? Đi thôi, đi tiệm cơm quốc doanh thôi, tối nay tôi mời."
Bạc Đình lạnh lùng nói: "Anh chăm sóc tốt cho heo là được! Cho dù có Thanh Ca giúp đỡ, cũng mong anh có thể đi học hỏi từ người khác, đọc nhiều sách.”
“Ha ha... cậu nói đúng..." Tam Thuận cảm thấy xấu hổ.
Khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình bước đi chậm rãi.
Bà Lý từ cửa đối diện đi ra giặt quần áo, kéo Thẩm Thanh Ca nói: "Thanh Ca, bà vừa thấy Tuyết Lị đi loanh quanh ở đây... Các cháu có phải đã hẹn gặp mặt nhau.”
Bạc Đình trở nên cảnh giác, sắc mặt tối sầm.
"Không có."
"Ồ! Kỳ lạ thật, vậy cô ta đến đây làm gì?" Bà Lý lẩm bẩm một mình.
Bạc Đình kéo Thẩm Thanh Ca vào nhà, anh đóng cửa lại, "Thanh Ca, dạo này em hãy cẩn thận một chút, bảo vệ tốt bản thân."
“Em biết." Thẩm Thanh Ca nghĩ về những việc trải qua gần đây ở trường.
Tuyết Lị không còn gây rắc rối nữa, dạo này rất an phận, lên lớp xong thì ở lại phòng làm việc.
Bạc Đình thấy cô đồng ý, anh chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm.
Cô chạy tới trước mặt anh nói: “Anh đi đọc sách đi, hôm nay em muốn ăn bánh rán.”
“Bánh rán? Anh cũng có thể làm bánh rán, em đừng lộn xộn.” Anh nhẹ nhàng nói.
"Em làm ngon hơn! Anh đừng lộn xộn!"
Bạc Đình đành phải rời khỏi bếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận