Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 930 -




Tiếng chuông leng keng—
Khi chuông tan học vang lên, học sinh xếp hàng ra về.
Sau khi Thẩm Thanh Ca viết xong giáo án, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gương nhỏ, sửa lại tóc trên thái dương và tô son.
Cô ngay lập tức hối hận vì đã đưa toàn bộ tiền lương của mình cho bọn Thẩm Thắng Lợi rồi, quần áo của bản thân vừa xấu vừa cổ hủ.
Chiếc váy sọc xanh mộc mạc mặc hôm nay đã chuyển sang màu trắng sau khi giặt quá nhiều.
Cô chậm rãi bước ra khỏi khuôn viên trường.
Đúng như dự đoán, một chiếc ô tô dừng cách cổng trường không xa.
Bạc Đình mặc một bộ vest thẳng tấp, cầm một bó hoa hồng đỏ tươi đi về phía cô.
Anh nghiêm mặt, khí chất đoan trang, khuôn mặt tuấn tú dường như bị phủ một lớp sương mỏng, "Cô Thẩm... cô có thể hẹn hò với tôi không?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo một chút chân thành.
Các giáo viên khác đều bị hình ảnh lãng mạn này thu hút và không khỏi dừng lại.
Đôi tay Bạc Đình lạnh ngắt, dường như anh có thể nghe thấy nhịp tim đang đập nhanh của chính mình.
Lẽ nào cô sẽ từ chối anh...
"Ừm." Thẩm Thanh Ca nhận lấy hoa hồng.
"Chúc mừng..." Tiếng vỗ tay vang lên.
Rất nhiều giáo viên đều la hét.
"..." Bạc Đình giật mình và không thể tin được câu trả lời của cô.
Thẩm Thanh Ca nhìn anh ngơ ngác, hoàn toàn trái ngược với hình tượng ưu tú của anh, liền cười lớn: “Tiếp theo chúng ta nhà ai nấy về hay là anh mời em đi ăn?”
“Mời em đi ăn.” Đôi mắt đen láy của Bạc Đình đột nhiên sáng lên, anh có vẻ hơi tức giận, vội vàng quay lại tìm xe.
Chân của Bạc Đình rất dài, nếu anh đi nhanh hơn một chút thì cô sẽ không thể đuổi kịp.
Thẩm Thanh Ca chạy chậm mới theo kịp anh, cô khéo léo nắm lấy cánh tay anh nói: “Anh đi chậm một chút.”
“Ừ.” Nửa bên người của anh bị cô chạm vào đều cứng đờ.
Cô cư nhiên đã chủ động cầm tay anh!
Nhưng Bạc Đình cũng là một người ưu tú đã lăn lộn trên thương trường hơn mười mấy năm, anh nhanh chóng điều chỉnh và che giấu mọi dấu hiệu vui mừng trên cơ thể.
Bạc Đình bảo A Long mau xuống xe, anh mở cửa cho Thẩm Thanh Ca và lịch sự nói: "Cô Thẩm, xin mời."
Thẩm Thanh Ca nghe thấy xưng hô này, cô hận không thể nhéo vào eo anh.
Nếu Bạc Đình từ thời không mà khác dám gọi cô như vậy, cô nhất định sẽ xử lý anh.
Cô ngồi vào chiếc ghế phụ quen thuộc.
Bạc Đình ở thời không này cũng đã mua một chiếc ô tô nhãn hiệu này...
Cô như bình thường đặt hoa ở ghế sau, sau đó thắt dây an toàn.
Bạc Đình nhìn hành động của cô và cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chiếc xe rất nhanh đã khởi động, ô tô chạy nhanh ở trên đường.
“Cô Thẩm, vừa nãy cô là vì không để tôi xấu hổ trước mặt mọi người nên cô mới đồng ý phải không?” Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu không buồn cũng không vui.
Cô quay mặt lại nhìn khuôn mặt sắc sảo của anh, anh thực sự rất lạnh lùng, rất xa cách.
Không hề dễ thương như Bạc Đình ở thời không khác.
Nhưng hai người họ cũng không có gì để so sánh.
Bạc Đình ở thời không khác trưởng thành trong sự nuôi dưỡng tình yêu của cô.
Hoàn toàn khác với Bạc Đình trước mắt cô!
"Không phải đâu! Anh Đình, em thật sự định yêu đương với anh."
Cô vừa dứt lời, xe đột nhiên rẽ vào một công trường.
Nếu không có dây an toàn, cô cảm giác như mình thật sự bị ném ra ngoài.
Bạc Đình ngạc nhiên nhìn cô và không thể tin được câu trả lời của cô.
Cô lại có thể gọi anh là... Anh Đình!
"Có gì đáng ngạc nhiên? Anh vừa đẹp trai vừa có tiền, nên việc em thích anh là rất bình thường phải không?" Cô cau mày, vẫn chưa hoàn hồn.
“…” Đôi mắt đào hoa của anh nhìn cô thật sâu, không nói nên lời.
Cô dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác.
Thẩm Thanh Ca vỗ mạnh vào cánh tay anh, "Ai dạy anh lái xe thế này? Sau này anh còn như vậy thì cút đi..." ngủ trong phòng làm việc.
Không đúng, bây giờ không thể nói về chuyện này!
“Sau này anh còn như vậy, em sẽ không hẹn hò với anh nữa.” Cô đe dọa với vẻ mặt hung dữ.
Sau khi nghe lời đe dọa của cô, ánh mắt Bạc Đình hiện lên vẻ buồn cười.
Không biết có phải vì anh ở trên cao quá lâu hay không, cô thậm chí có thể đọc được sự mỉa mai trong mắt anh.
Đây thực sự là một biểu cảm khiến cho người ta chán ghét!
“Ừm, sau này anh sẽ không lái như vậy nữa.” Anh vẫn lịch sự nhã nhặn ngay cả khi nhượng bộ cô.
Thẩm Thanh Ca không nhịn được đưa tay sờ mặt anh.
Bạc Đình giật mình muốn né tránh, nhưng lý trí không cho phép anh né tránh.
"Em nhớ trước đây anh ở trong thôn không như thế này. Anh không còn dễ thương nữa." Cô nhéo má anh.
Anh khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Có lẽ là vì, vốn dĩ anh đã không dễ thương.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận