Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 251 -




Hai người đều không có lấy một nụ cười.
"Đại ca, anh có định nói chuyện này cho cô ấy biết không?" Hoàng Tam hỏi.
Bạc Đình thờ ơ đáp lại: "Nếu không thì sao? Tôi còn có thể không cho cô ấy tiến về phía trước sao?"
"Nếu cô ấy thi đậu đại học, anh sẽ phải từ bỏ tất cả những gì anh đang có ở đây. Hơn nữa, cô ấy vừa có học vấn, tầm mắt lại rộng hơn, nhỡ sau khi lên đại học nhìn trúng người khác thì phải làm sao? Dù sao cô ấy cũng mới mười tám tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất...."
Bạc Đình cụp mắt xuống, ánh mắt mang theo vài phần buồn bã.
"Cậu nghĩ Thanh Ca là người như thế nào? Nếu còn nói nhảm nữa thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người."
"Đại ca, có phải anh nên có vài phần đảm bảo không? Ít nhất thì anh cùng cô ấy nên có một đứa con chứ? Như vậy, nếu có ngày cô ấy thật sự thay lòng thì cũng sẽ vì đứa con mà ở lại."
Bạc Đình hừ lạnh một tiếng, "Tôi biết rồi, đừng nói nữa."
Hoàng Tam thở dài, lại nhịn không được nói: "Đại ca, anh vẫn nên suy nghĩ một chút đi."
Bạc Đình không đáp lại, quay người bước vào nhà.
Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị nguyên liệu cho mấy món nướng vào tối nay.
"Ban nãy, anh cùng với Hoàng Tam nói chuyện gì với nhau vậy?"
"Cậu ấy nói ở thành phố Thượng Hải có tin tức truyền ra, kỳ thi tuyển sinh đại học rất nhanh sẽ lại được khôi phục lại."
Cô cười nhẹ, tin tức này đúng như cô đoán, thi đại học rất nhanh sẽ được khôi phục lại.
"Em phải tìm một nơi để ôn tập. Kiến thức vật lý và hóa học của em không được tốt lắm."
Thực ra lúc này đã có thể thi Tiếng Anh rồi, nhưng Tiếng Anh cũng chỉ được coi là bài tham khảo mà thôi, nói thẳng ra là một mục thêm vào để làm màu.
"Công việc kinh doanh anh sẽ nhờ A Long giúp em, em cứ yên tâm mà học đi."
Cô nghe vậy liền kích động, nhào vào lòng của Bạc Đình.
"Cảm ơn anh, Bạc Đình!"
Anh xoa đầu cô, nửa đùa nửa thật hỏi: "Em định cảm ơn anh như thế nào? Hay sinh cho anh một đứa con được không?"
"Ừm." Cô khẽ gật đầu, cả gương mặt đỏ bừng lên, "Cũng được, nhưng anh phải đợi em thi xong đại học đã."
"Được, anh đợi em thi xong đại học." Trong đầu anh đã bắt đầu lên kế hoạch.
Anh chưa bao giờ muốn để cô mang bụng bầu đến trường cả. Mặc dù bây giờ có rất nhiều sinh viên đại học mang con đến trường cùng đi học, nhưng vẫn bị rất nhiều người chỉ trích và chê cười.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca đem quầy thịt nướng giao cho A Long.
Mùa đông lạnh như vậy, có thể ngồi trước lò lửa khiến A Long vui mừng không thôi.
Ngoài ra, Thẩm Thanh Ca còn kêu Vương Ni Ni đi theo A Long trông quầy hàng.
Vương Ni Ni phụ trách nướng thịt, còn A Long phụ trách bán hàng và thu tiền.
Hai người bọn họ làm việc với nhau rất là ăn ý.
Khi đến chợ đen, Thẩm Thanh Ca đưa cho Hoàng Anh một rổ bút máy.
Hoàng Anh thần bí nói: "Chị Thanh Ca, hai người đàn ông cao to trông coi chợ đen nói rằng ông chủ của bọn họ muốn gặp chị để bàn chuyện làm ăn."
Thẩm Thanh Ca nghe vậy cũng thấy ngạc nhiên, thật giống với những gì Bạc Đình đã nói, khi ở chợ đen làm ăn tốt, ông chủ đứng sau sẽ chủ động liên lạc cô.
"Vậy chị gặp người đó ở đâu?"
"Đến nhà kho chúng ta thuê lần trước!"
Thẩm Thanh Ca gật đầu: "Chắc không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?"
"Cái này em chưa từng nghe nói.... Nhưng em nghĩ chị cũng đừng nên hỏi quá nhiều về ông chủ đứng sau chợ đen, nghe nói ai hỏi về ông chủ đều sẽ bị đuổi khỏi chợ đen vĩnh viễn."
Cô nghĩ đi nghĩ lại, thôi để cho an toàn, cô vẫn là dẫn theo Hoàng Anh đi cùng.
Khi đến nhà kho, cô thấy một người đàn ông cao to đang khoanh tay ngồi trên ghế.
"Nghe nói bút máy của cô rất đặc biệt. Cô có đồng ý hợp tác làm ăn với bọn tôi không? Bọn tôi sẽ giúp cô vận chuyển ra bên ngoài tỉnh bán, còn lợi nhuận thì bọn tôi cũng chỉ rút chút tiền thôi."
Hoàng Anh nghe vậy hai mắt liền sáng lên, cô ấy lắc tay Thẩm Thanh Ca, nhỏ giọng nói: "Chị Thanh Ca, chị đồng ý đi, nghe nói bọn họ có quan hệ rất rộng, cũng vì vậy nên bán được rất nhiều tiền."
Thẩm Thanh Ca nói: "Lợi nhuận chúng ta chia thế nào?"
"Hai tám, đảm bảo lợi nhuận cao hơn nhiều so với số tiền lúc trước cô kiếm được." Người đàn ông cao to nhanh chóng xoay chuyển hai quả óc chó trong tay.
Cô mỉm cười: "Hai tám? Tôi tám anh hai?"
"Làm sao có thể như vậy? Đương nhiên là tôi tám cô hai rồi."
Thẩm Thanh Ca nghe vậy liền từ chối ngay lập tức: "Vậy thì quên đi."
Cô chẳng qua là chưa biết cách mở rộng thị trường, nhưng cũng không có ngu đến mức đưa hai tay dâng tiền lên cho người khác.
Người đàn ông cao to xua tay, giọng điệu âm hiểm nói: "Vậy cô đi đi, lần đầu tiên tôi gặp một người không muốn kiếm tiền."
"Vụ làm ăn này làm không được, nhưng còn một vụ làm có thể làm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận