Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 665 -




Cô kiễng chân hôn lên môi anh, môi anh mỏng, mềm mại, mát lạnh...
Bạc Đình cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm: “Em lại trêu ghẹo lung tung?”
Mặt cô chợt đỏ bừng, từ cổ đến má, cô thì thầm: "Đây không phải là trêu ghẹo lung tung, đây là có phụ trách."
Anh hiểu ý, háo hức bế cô vào phòng ngủ.
Gần đây, Thanh Ca không còn thức khuya nữa, mỗi ngày có nhiều tiết học đến mức không có cơ hội chạm vào cô.
Điều đáng ghét hơn nữa là anh giống như sói, như hổ, Thanh Ca hoàn toàn không có ý định như vậy và lần nào cũng ngủ thiếp đi sau khi chiêm ngưỡng hình dáng của anh.
Mỗi khi đi mua đồ ăn về, anh ước mình có thể nghe lén cuộc trò chuyện của những người phụ nữ khác và nấu một loại súp bổ nào đó cho Thanh Ca uống.
Bạc Đình cúi xuống và có thể thấy rõ mồ hôi trên cổ cô.
“Biện pháp an toàn.” Cô nhắm mắt lại và cảnh báo như một con mèo lười.
Bạc Đình mở ngăn kéo nhìn xem, sắc mặt lập tức tối sầm.
Dùng hết sạch rồi!
Trước đây đã mang về rất nhiều nhưng đã dùng hết rồi!
“Không còn nữa.” Bạc Đình có vẻ khó chịu.
Bây giờ, nếu đi lấy từ bệnh viện về, đoán chắc phải đến giờ nấu cơm, chỉ có thể đợi đến tuần sau thôi…
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của anh, cô đành lấy ra một chiếc hộp từ trong không gian.
"Chỗ em có."
Đôi mắt của Bạc Đình sáng lên, anh đè cô xuống dưới người anh.
Ngày hôm sau có tiết học, sáng sớm Thẩm Thanh Ca chống eo đến trường.
Còn Bạc Đình thì đến xưởng xe ở cửa phía đông.
Anh bước vào với khuôn mặt đen tối.
Lần trước đến lấy bánh trung thu, hầu như tất cả lãnh đạo quan trọng đều đã gặp Bạc Đình, chủ nhiệm xưởng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra anh.
"Bạc thiếu gia tới rồi! Tôi dẫn ngài đến văn phòng ngồi." Chủ nhiệm nịnh nọt.
Anh lạnh lùng nói: "Đừng lãng phí thời gian, đưa tôi đến phân xưởng."
"Được."
Phải đi bộ hơn mười phút mới đến được phân xưởng, điều đó cho thấy xưởng sản xuất ô tô có quy mô lớn như thế nào.
Một lúc sau, Bạc Đình đã đến phân xưởng.
Hơn chục công nhân đang vây quanh chiếc xe lúc lắc và bốc khói ngay khi khởi động.
"Cũng không biết động cơ có vấn đề gì, đã sửa chữa mấy lần rồi." Chủ nhiệm nói.
"Được rồi, tháo động cơ ra để tôi xem." Bạc Đình lạnh lùng nói.
Một công nhân tỏ ra rất bất mãn khi vừa lắp ráp xong phải dỡ ta: "Dựa vào cái gì?"
Chủ nhiệm nói: "Đây là Bạc thiếu gia! Cháu trai của xưởng trưởng! Cậu nói coi dựa vào cái gì?”
Bạc Đình không vui trừng mắt nhìn chủ nhiệm, người này bị bệnh à?
"Cháu trai của xưởng trưởng thì ghê ghớm lắm à? Dựa vào cái gì?"
"Hừm! Anh ta chỉ là con cháu nhà giàu mà thôi! Ăn mặc sạch sẽ như vậy, đâu giống như biết làm việc đâu?"
"Sao cũng được! Đừng gây rắc rối là được."
Một số công nhân đang chuẩn bị tháo động cơ thì một người đàn ông đeo kính gọng vàng và mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn lịch sự bước đến.
"Này! Cố vấn Mạnh đến rồi." Một người công nhân vô cùng nhiệt tình.
Bởi vì ngay khi Mạnh Điệu nhậm chức, anh ta đã mời họ uống nước có ga, trò chuyện với họ và hòa hợp với bọn họ mà không hề tỏ ra thái độ.
Mạnh Điệu chậm rãi đi tới, nhìn Bạc Đình với nụ cười ẩn ý, ​​"Chúng ta lại gặp nhau rồi! Chồng của bạn cùng lớp Thẩm Thanh Ca."
“Con chó khốn nạn, sao mày lại ở đây?” Bạc Đình chế nhạo.
Các công nhân chợt cảm thấy Bạc Đình không có tư chất, loại người này so với Mạnh Điệu như trời với đất.
Hai loại người này cư nhiên lại là cố vấn, ông trời đúng là không có mắt mà.
"Bạc thiếu gia, Tiến sĩ Mạnh Điệu là người du học tùe nước ngoài trở về! Cậu ấy có bằng thạc sĩ ở nước ngoài." Một công nhân không nhịn được nói.
"Tôi kêu cậu nói chuyện à? Sủa cái gì?" Bạc Đình lạnh lùng nói.
Người công nhân cúi đầu, một người công nhân khác cười nham hiểm hỏi: "Bạc thiếu gia lợi hại như vậy, trình độ học vấn của cậu tới đâu vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận