Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 269 -




Mấy người đang xem náo nhiệt tò mò hỏi: "Thầy, Vương An Na đã thi được bao nhiêu điểm vậy?"
Giáo viên ngữ văn thở dài: "Vương An Na, tôi cũng đang định nói đây! Điểm của em ấy vừa tròn hai trăm điểm, chắc là gần đây em ấy quá bận rộn với công việc đồng áng..."
Vương An Na nằm trên bàn và khóc.
Cô ta chính là một thanh niên trí thức, cô ta đến từ thành phố!
Làm sao lại có thể thua bởi những kẻ quê mùa này?
Sau giờ học, bảy tám người đều đi theo Thẩm Thanh Ca để học thêm.
Thẩm Thanh Ca tóm tắt và sắp xếp các bài thi của mình.
Cô đã vượt qua tất cả năm môn học.
Nhưng trong môn vật lý và hóa học, cô lại bó tay với những câu hỏi khó hơn một chút.
Cô hỏi: "Các ngươi ai giỏi vật lý và hóa học? Có thể dạy kèm cho tôi được không?"
Cổ Tiểu Liên cười nói: "Cô đã đứng thứ hai cả lớp rồi, có thể dạy cô chỉ có Chu Hiểu Thiên."
Thẩm Thanh Ca bị lời nói này làm cho bừng tỉnh, đúng vậy, nhất định phải kéo Chu Hiểu Thiên vào nhóm của bọn họ!
Cô đánh dấu những điểm chính cho những người khác, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Một nhóm người cùng nhau bước ra khỏi trường, liền nhìn thấy Bạc Đình đang đã xe đạp đứng ở cổng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, các cô gái không thể rời mắt và nuốt nước bọt.
“Trời ạ, các ngươi mau nhìn kìa, có một anh chàng đẹp trai đang đứng trước cổng trường."
“Tê…… Thực sự rất đẹp trai, nhưng có chút dữ tợn."
Thẩm Thanh Ca cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe nhiều người như vậy khen Bạc Đình.
“Thanh Ca, cô nói chuyện đi chứ, chẳng lẽ cô không thấy anh ấy đẹp trai sao?" Cổ Tiểu Liên lắc cánh tay của Thẩm Thanh Ca.
Một cô gái khác dùng ngón tay chọc vào người Cổ Tiểu Liên, "Cô nói nhảm cái gì vậy? Thanh Ca không phải đã kết hôn rồi sao?"
Vừa đến cổng trường, mọi người đều im lặng, cố ý không nhìn về phía Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca lại đi đến chỗ Bạc Đình.
Những người khác sợ chết khiếp và ra hiệu cho Thẩm Thanh Ca đừng đi lên.
Thẩm Thanh Ca cười nhẹ nhàng nói: “Anh ấy là chồng của tôi.”
“Hả?” Mấy cô gái há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tại sao bọn họ không biết ở thôn Tường Hoà có một người đàn ông đẹp trai như vậy?
Ban đầu, bọn họ nghĩ Thẩm Thanh Ca là bị ép buộc kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi.
Bạc Đình xoa đầu cô nói: "Đừng dạy hư người khác, chúng ta mau về nhà thôi."
“Ồ.”
Cổ Tiểu Liên có chút ghen tị nói: "Thanh Ca, chồng của cô đối với cô thật tốt."
Thẩm Thanh Ca gật đầu tự hào, còn không phải sao!
Ngồi trên một chiếc xe đạp, đi qua trên đường nông thôn.
Bạc Đình đột nhiên nói: “Việc này sẽ không ảnh hưởng tới việc học của em sao?”
“Không ảnh hưởng.” Cô nói nhỏ.
“Về sau đừng nói nữa.”
Cô nhéo eo anh nói: “Vậy em đi nói với người khác là em chưa có chồng nhé?”
“Em dám.” Anh thấp giọng nói.
“Có người rõ ràng là keo kiệt, lại còn giả vờ hào phóng!" Cô cười nói.
Bạc Đình không nói lời nào, nhưng khóe miệng cong lên thành một vòng cung.
Anh đã được Thanh Ca công nhận...
Sau khi trở về nhà, xe đạp dừng lại, Thẩn Thanh Ca liền nhìn thấy Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu.
“Này, Bạc Đình, Thanh Ca, chúng ta đã đợi hơn một giờ, cuối cùng các ngươi cũng đã trở lại!" Khương Tiểu Nha nhiệt tình nói.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nói, "Có chuyện gì vậy?"
“Chúng ta vào nhà rồi hẵng nói chuyện đi! Ha ha, mấy chục năm nay dì đã không về ở nhà cũ này." Khương Tiểu Nhã đứng trước cửa xoa xoa tay.
Bạc Đình bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi, tôi và vợ tôi còn có việc khác nữa.”
Gân xanh trên thái dương Khương Tiểu Nha nổi lên, đúng lúc bà ta đang định chửi rủa thì Vương Nhị Cẩu lại nói: "Bạc Đình, chú bị nhà xưởng đuổi việc rồi. Nghe nói cháu có xe tải phải không? Cháu có thể mang theo chú đi làm ăn cùng được không? Ha ha……”
“Không thể.” Bạc Đình trực tiếp từ chối.
Anh nắm tay Thẩm Thanh Ca và bước vào.
Đem hai người bọn họ trực tiếp ngăn cách ở ngoài cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận