Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 915 -




Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Bạc Phúc Lộc nhịn không được nói: “Bạc Đình, nhà xưởng của chú cũng sắp đóng cửa. Còn mấy năm nữa chú sẽ về hưu, cả ngày lo âu ngủ không yên, cháu xem quầng thâm mắt của chú này.”
“Yên tâm, xưởng của chú tạm thời sẽ không đóng cửa.” Bạc Đình chắc chắn nói.
Bạc Phúc Lộc như là nghe thấy được thánh chỉ, vội vàng cười nói, “Chú đúng là hối hận muốn chết, nếu lúc trước đi theo cháu làm thì tốt rồi!”
Bạc Đình cười như không cười, “Không phải chú nhập cổ phần vào xưởng quần áo của Thanh Ca sao? Còn ngại không đủ?”
“Ha ha, hiện tại cả ngày chú đều chỉ vui vẻ nhờ vào xưởng quần áo của Thanh Ca. Xưởng xe của bọn chú toàn chuyện sốt ruột. Cả nhà chúng ta vẫn là anh cả có phúc nhất, sinh một đứa con trai tốt!” Bạc Phúc Lộc nói thẳng thở dài.
Khoé miệng Bạc Thọ Khang giơ lên, “Đúng vậy, cho dù anh cũng không muốn thừa nhận, nhưng anh có một đứa con trai công thành danh toại.”
Lời này làm mọi người đều rất kinh ngạc.
Đây là Bạc Thọ Khang chủ động hoà giải đó.
Mọi người đều lặng lẽ nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình gắp miếng cá cho Thẩm Thanh Ca ở bên cạnh, “Bọn trẻ sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó con muốn cùng Thanh Ca đi huyện Châu.”
“Phải đi công tác sao?” Ông cụ Bạc hỏi.
Anh nói: “Đi ra ngoài chơi với Thanh Ca.”
Bà cụ Bạc cười nói: “Các cháu bận rộn như vậy, đúng là nên đi ra ngoài chơi một chút. Đến lúc đó bà trông mấy đứa nhỏ giúp cho.”
“Để cha cháu trông đi, hai đứa nhỏ quá ồn ào, lại còn không nghe lời.” Bạc Đình lạnh nhạt nói.
Bạc Thọ Khang có chút hoảng hốt, ông ta khựng lại vài giây nói: “Được! Bạc An và Bạc Vân nghe lời hơn con nhiều! Dù sao cha về hưu cũng không có chuyện gì…”
Thẩm Thanh Ca nắm tay Bạc Đình, mười ngón tay đan vào nhau.
Không biết tại sao cô cảm thấy sống mũi hơi cay…
Oán hận của Bạc Đình với Bạc Thọ Khang rốt cuộc đã tiêu tan, anh hoàn toàn buông xuống.
Sao khi rời đi nhà họ Bạc, ngồi vào trên xe, Thẩm Thanh Ca nhịn không được nói: “Anh Đình, chừng nào thì anh định đi huyện Châu? Em cũng không biết!”
“Không phải trước đó đồng ý đưa em đi ngắm biển à? Anh không quên.” Anh nhéo mũi cô.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Anh và cha anh xem như hòa giải chưa?”
“Tạm thời xem như.” Bạc Đình nói.
Rốt cuộc Bạc Thọ Khang là có tiếng thích không có việc gì thì tìm việc, ai biết lần gặp mặt tiếp theo bọn họ có cãi nhau hay không.
“Em cảm thấy anh như vậy rất tốt, có thể làm tấm gương cho các con.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Em cho rằng anh là Bạc An và Bạc Vân? Còn dỗ dành anh?” Bạc Đình cười nói.
Chưa đến mấy ngày, tiết mục cuối tuần đài T đã bắt đầu.
Người mẫu mặc quần áo sắc thái tươi đẹp, trang điểm diễm lệ, catwalk qua lại.
Hiện trường có tới mấy trăm người, không có đủ chỗ đứng, người xem chen vai nhau.
Lầu hai lầu 3 thậm chí lầu 4 khu làm việc của trung tâm thương mại cũng đứng đầy người.
Quần áo Bạc Bảo Quý thiết kế vô cùng đẹp, khiến nhiều nữ giới đều hâm mộ không thôi.
Lầu 4, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đứng ở lan can cúi đầu nhìn khung cảnh ở lầu một.
“Anh Đình, đồ sộ quá! Lúc này mới gọi là muôn người đều đổ xô ra đường.” Bây giờ cô rất có cảm giác thành tựu.
Bạc Đình cưng chiều nhìn cô, “Vợ của anh giỏi quá.”
Cô hưng phấn nói: “Ngay từ đầu em nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người đến, nhưng không ngờ sẽ nhiều người như vậy! Nếu lát nữa biểu diễn kết thúc, mọi người đều ở lại, chỉ sợ sẽ tắc nghẽn.”
Anh nhìn gương mặt non nớt của cô, cực kỳ giống cô gái nhỏ mới vào xã hội, anh duỗi tay nhéo khuôn mặt cô.
“Anh dám nhéo mặt sếp Thẩm, không lễ phép!” Cô cười dạy dỗ.
Bạc Đình đem người túm tiến trong lòng ngực, ở bên tai cô nói: “Nhéo mặt tính cái gì? Mỗi ngày anh đều bắt nạt sếp Thẩm.”
Cả người cô nổi da gà, mặt già đỏ lên, cố ý dẫm xuống giày da của anh.
“Không biết xấu hổ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận