Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 887 -




Gọi điện thoại xong, Thẩm Thanh Ca mở két sắt lấy ra toàn bộ bất động sản của mình, đồ trang sức không quan trọng đều lấy ra để tính giá cả.
Ngôi nhà ở nông thôn, nhà kho ở huyện thành, nhà kho ở thành phố Thượng Hải và một số trang sức bằng vàng lặt vặt… cộng lại chỉ có bốn mươi, năm mươi ngàn đồng tiền.
Cô không ngừng cảm thấy đau lòng.
Nửa đêm nằm trên giường, Thẩm Thanh Ca lặng lẽ đếm trên đầu ngón tay làm sao có được 380.000 đồng tiền.
Đồ cổ trong không gian của cô chắc có thể bán đi!
Trong không gian còn có những chiếc quải trượng và bát được chạm khắc...
Đang nghĩ ngợi, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên eo cô, "Thanh Ca, sao em còn chưa ngủ?"
Bạc Đình ngáp một cái, giọng nói lười biếng.
“Em ngủ ngay đây.” Cô nhắm mắt lại.
Bạc Đình ôm cô từ phía sau, “Em ngủ nhanh đi, giữ tinh thần cho thật tốt.”
Thông thường, những người giúp việc sẽ đến dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày trong lúc Thẩm Thanh Ca, Bạc Đình đang làm việc.
Mấy ngày nay, người giúp việc quen thuộc của Bạc Đình xin nghỉ phép, Bạc Đình tan làm về nhà đành phải tự mình dọn dẹp vệ sinh, anh chợt phát hiện trong phòng ngủ rụng rất nhiều tóc.
Anh không khỏi lo lắng nên lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Bác sĩ gia đình là một nữ bác sĩ hơn ba mươi tuổi, tên là Lâm Linh, có mười năm kinh nghiệm làm việc.
Cô ta kiểm tra sức khỏe sơ bộ cho Thẩm Thanh Ca, nghe cử động của thai nhi rồi nói: “Mẹ con đều khỏe mạnh, nhưng tinh thần của bà Bạc có phải không tốt lắm không?”
Thẩm Thanh Ca không nghĩ mình có vấn đề gì, sau khi mang thai cô luôn lười biếng, luôn muốn ngủ.
"Tôi rất ổn." Cô trả lời.
Bạc Đình véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Vẫn rất ổn? Khuôn mặt nhỏ của em đã ốm đi rồi, dưới mắt có quầng thâm và rụng hết tóc."
"..." Thẩm Thanh Ca xấu hổ, Bạc Đình có thể đừng làm lớn chuyện như vậy nữa được không?
Lâm Linh gật đầu, “Để tôi kê một ít thuốc dưỡng thai, có thể an thần! Bà Bạc gần đây có thể đang lo lắng, khi mang thai rất nhiều phụ nữ đều như vậy, tháng càng lớn thì càng lo lắng."
Bạc Đình đau lòng nhìn cô.
Thanh Ca chắc chắn không phải lo lắng cho đứa nhỏ.
Sau khi bác sĩ rời đi, Bạc Đình lập tức đi sắc thuốc cho cô.
Thẩm Thanh Ca bất mãn nói: “Anh Đình, trước mặt người ngoài anh có thể đừng nói rằng em có chuyện gì đó bất thường được không? Điều đó khiến em cảm thấy rất xấu hổ!"
Anh ngẩn người ra một giây, "Nhưng Lâm Linh là bác sĩ, anh phải miêu tả tình hình của em."
"... Ồ." Cô không thể phản bác.
Bạc Đình nhéo mũi của cô, không nhịn được cười: “Đồ ngốc.”
“Anh mới là đồ ngốc.” Cô hừ lạnh một tiếng.
Anh xoa bụng cô nói: “Tháng sau anh phải tăng ca, có thể sẽ đi công tác. Anh thuê người ở nhà cũ tới chăm sóc em?”
“Không cần đâu.” Thẩm Thanh Ca sống hơn hai mươi năm, ngoại trừ Bạc Đình căn bản chưa bao giờ được ai phục vụ.
Nếu thuê người từ nhà cũ đến chăm sóc mình, cô chắc chắn sẽ xấu hổ đến chết mất.
"Bụng em to rồi, có người chăm sóc sẽ tốt hơn cho em và con. Hay là anh mời mẹ đến đây?" Anh hỏi.
Thẩm Thanh Ca lập tức đầu hàng: “Không bằng đến nhà cũ mời người.”
Cô sợ ở chung với Khương Lê lâu sẽ dễ dẫn đến mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu.
Bạc Đình nhìn thấu suy nghĩ của cô, không vạch trần.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca đi ngủ rất sớm.
Bạc Đình đặc biệt gọi cho Tiểu Vương, “Tiểu Vương, dạo này giám đốc của các cậu có ổn không?”
“Vẫn rất ổn, nhưng cứ nói mãi về tòa nhà chưa hoàn thiện.”
Anh khẽ cau mày, “Tòa nhà chưa hoàn thiện làm sao vậy?"
“Giám đốc đang thiếu chút tiền, mấy ngày nay đang suy nghĩ làm sao lấy được mấy chục ngàn còn lại. Dù sao thì cuộc họp đấu thầu cũng sắp bắt đầu rồi."
Bạc Đình thở dài, cô gặp khó khăn về vốn tại sao lại không tìm anh?
Chỉ một ít tiền mà thôi.
Cô luôn không nói, anh còn tưởng rằng chuyện này đã được giải quyết từ lâu.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Anh cúp máy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận