Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 838 -




Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thanh Ca tỉnh ngủ, phát hiện trên bàn để bánh kem bơ thạch rau câu, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Vậy mà Bạc Đình lại mua được cái này!
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng nhiều nhất anh sẽ chỉ mua một cái bánh kem bơ cứng như đá mang về thôi chứ.
Rửa mặt xong, cô liền ngồi ở trước bàn cầm cái thìa ung dung ăn bánh kem.
Bên cạnh bánh kem còn để một tờ giấy, bên trên viết từ vựng cake của bánh kem.
Cô dở khóc dở cười.
Mới ăn xong bánh kem, Bạc Đình liền đẩy cửa ra.
“Anh nấu canh rồi, em lại đây uống đi.”
Một mùi hương của canh gà bay lại đây.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, thơm quá!
Hình như thơm hơn cả lúc cô hầm canh!
Bạc Đình múc một bát canh gà hầm hoàng kỳ cùng nhân sâm, đặt ở trên bàn cơm, “Hơi nóng đó.”
Cô thổi thổi, nhịn không được uống một ngụm, đầu lưỡi bị phỏng, nhổ hết cả nước canh ra.
Bạc Đình dùng giấy lau miệng cho cô, “Không phải anh đã nói còn nóng sao? Sao em vẫn uống vậy?”
Cô uống một ngụm nước lạnh lớn, “Đây là những gì mà anh đã học được lúc ở huyện Châu sao?”
“Ừm, canh gà hầm hoàng kỳ cùng nhân sâm.” Anh gật đầu.
Cô không nghĩ tới Bạc Đình vậy mà thật sự nói được thì làm được, “Anh Đình, anh thật là lợi hại.”
“Có cái gì đâu? Lần sau nấu bong bóng cá cùng canh gà đen cho em.” Nồi đất mà anh đặt từ huyện Châu hôm nay đã gửi tới, cho nên mua xong bánh kem liền bắt đầu nấu canh.
“Được.” Cô múc một thìa canh, thổi nguội xong mới dám uống.
Hương vị nhẹ nhàng, nhưng siêu tươi và siêu thơm.
Bạc Đình nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô, tim đều ngứa, “Nhưng hôm nay anh không tìm thấy A Chính, cậu ta không ở nhà cũng không ở cửa hàng quần áo. Cho nên không có cách nào để hỏi về việc nguồn cung cấp.”
Cô không sao cả cười cười, “Tha cho anh.”
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca đưa Bạc Đình đi tiệm cơm tính sổ sách.
Bạc Đình tính sổ sách, kiểm tra đối chiếu nhanh hơn cô, cho nên liền giao chuyện này cho anh.
Tiệm cơm không có người phục vụ cũng không có khách, chỉ có hai người bọn họ.
Cho nên cô cũng chỉ mở một bóng đèn, mở cửa lớn ra, để cho ánh sáng chiếu vào.
“Mỏi mắt quá.” Bạc Đình vừa nói vừa mở thêm một bóng đèn.
Cô hừ một tiếng.
“Lúc trước em đã tính sơ qua một lần rồi, có hơn 20.000 đồng tiền.” Cô lấy sổ sách ra.
“Ừ.” Bạc Đình cầm sổ sách lên nhìn, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai đều vặn vẹo.
Anh vô cùng ghét bỏ, bên trong ánh mắt là sự bất đắc dĩ, “Chữ của Trương goá phụ xấu quá! Viết cái gì đây? Anh nhắm mắt lại viết đều đẹp hơn cả bà ta viết.”
“Người ta có đàn ông rồi, hiện tại không phải là goá phụ nữa.” Cô cười phản bác.
Bạc Đình véo mũi cô một cái, tức giận lấy một sổ sách khác từ trong ngăn kéo ra.
Anh vùi đầu cầm bút lên bắt đầu kiểm tra đối chiếu.
Cô đi phòng bếp nấu ít nước.
Bỗng nhiên, có người tới cửa.
Trương goá phụ gõ cánh cửa, “Thanh Ca, không phải được nghỉ sao? Sao mấy người còn ở trong tiệm vậy?”
“Bạc Đình đang tính lại sổ sách đâu.” Nói xong, cô bóp vai cho Bạc Đình.
“Tôi tính sổ sách cậu cứ yên tâm.” Trương goá phụ cười hì hì nói.
Bạc Đình rất không thân thiện hừ lạnh một tiếng.
“Khụ khụ, bà đừng quan tâm đến Bạc Đình, anh ấy là người như vậy.” Thẩm Thanh Ca xấu hổ nói.
Trương goá phụ cười gượng hai tiếng.
“Đúng rồi, bà Trương, tôi có chuyện muốn hỏi bà một chút.” Thẩm Thanh Ca kéo bà ta vào phòng bếp.
“Chuyện gì vậy?” Trương goá phụ cười.
Thẩm Thanh Ca nói: “Không phải là tôi đang mở một cửa hàng quần áo sao, quần áo ở bên trong quá ít, cho nên muốn hỏi bà một chút là bà có biết chỗ nào có thể nhập hàng hay không.”
“Cái này a! Tôi nói với cô, lúc trước tôi mua tất cả mọi thứ ở chợ đen hết, còn lấy hàng quần áo thì đi……” Bà ta ghé sát vào bên tai của Thẩm Thanh Ca nói.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng cầm bút cùng giấy ghi lại địa chỉ.
“Thanh Ca, cô đưa người biết trả giá đi nữa, người bình thường sẽ không thể trả xuống được!” Vẻ mặt của Trương goá phụ khôn khéo.
Cô cười khẽ, “Tôi biết trả giá! Chắc không cần mang theo ai đâu?”
“Haizz, cô đi rồi sẽ biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận