Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 369 -




Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca cho heo ăn xong liền ra khỏi trang trại chăn nuôi, vội vàng về nhà giải đề.
Mới đi đến dưới sườn núi nhỏ, liền thấy Tịch Dung mặc váy liền màu xanh lá, cô ta bôi son trát phấn, nét mặt toả sáng.
“Thẩm Thanh Ca, dù sao đi nữa tôi cũng coi như em gái của Bạc Đình, chúng ta một lần nữa làm quen một chút đi.” Tịch Dung lấy một hộp phấn thơm thương hiệu Thượng Hải từ trong túi ra.
Thẩm Thanh Ca dùng ngón út nghĩ cũng biết đồ vật này có vấn đề.
Cô cười trừ cho qua chuyện, “Nếu cô thật là em gái của Bạc Đình thì nên gọi tôi là chị dâu.”
Mặt của Tịch Dung lập tức sụp xuống.
Đồ nhà quê ở nông thôn này, không xứng để cô ta gọi là chị dâu.
“Đây là quà của tôi, cô nhận đi.” Cô ta giả vờ không nghe thấy.
Thẩm Thanh Ca từ bên người cô ta tránh ra, “Đồ vật mà người lạ đưa, tôi không muốn nhận.”
Tịch Dung tức giận đến hai tay run rẩy, lạch cạch ——
Hộp phấn rớt trên mặt đất.
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn cô ta một cách chế nhạo.
Đúng lúc này, Bạc Thọ Khang tới.
Ông ta thấy cảnh này, không đợi hai người mở miệng liền nói: “Thẩm Thanh Ca, Tịch Dung có lòng tốt tặng quà cho cô, cô không cần cũng thôi đi, vì cái gì lại vứt đi?”
Tịch Dung lập tức thu lại sự tức giận, cô ta thay đổi bằng giọng tủi thân, “Chú Bạc, chú đừng trách chị dâu, chắc chắn chị dâu không cố ý ném đâu.”
“Chị dâu cái gì? Nhà họ Bạc chúng tôi không nhận!” Bạc Thọ Khang càng tức giận hơn.
Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca không có cảm xúc nói: “Ông có nhận biết hay không, đồ vật cũng không phải do tôi ném.”
“Còn nói dối! Vậy ở trên mặt đất chính là cái gì?”
Thẩm Thanh Ca có chút không kiên nhẫn, giơ lên mắt hạnh, mỉa mai nhìn bọn họ, “Ông tận mắt nhìn thấy tôi ném đồ vật của cô ta sao?”
Nói xong, cô kéo túi tiền trên cổ tay của Tịch Dung, hung hăng ném ở bên chân Bạc Thọ Khang.
“Ông xem, đây mới là tôi ném! Tôi không có hứng thú lấy lòng ông, càng không cần thiết nói dối với ông.” Cô gằn từng chữ cảnh cáo.
Bạc Thọ Khang tức giận đến mức giơ bàn tay cao lên định tát Thẩm Thanh Ca một cái.
Đáy mắt của Tịch Dung toàn là sự hưng phấn.
Lúc bàn tay sắp rơi xuống má cô, Thẩm Thanh Ca nắm lấy cổ tay của ông ta, “Đánh tôi, ông nghĩ tới hậu quả sao? Tuy rằng tôi sẽ không cho phép Bạc Đình đánh nhau với cha của mình, nhưng ông xác định Bạc Đình sẽ không trở mặt với ông sao?”
Bạc Thọ Khang trừng tròng mắt đục ngầu, ông ta thu hồi tay, “Hừ! Dù sao tôi cũng là cha của Bạc Đình! Cô tính là thứ gì? Sao nó có thể vì cô mà trở mặt với tôi được?”
Trên đường nhỏ phía sau, một chiếc xe đạp nhanh chóng đi tới.
Thẩm Thanh Ca chớp chớp đôi mắt, giảo hoạt nói: “Vậy thử coi.”
Cô hét vào phía sau của Bạc Thọ Khang nói: “Anh Đình, cha của anh đánh em!”
Hai tròng mắt của Bạc Thọ Khang đều mau trừng ra tới, ông ta đánh cô khi nào?
Hoàn toàn không có đánh!
Bạc Đình lập tức từ trên xe đạp xuống dưới, anh chạy đến trước mặt Bạc Thọ Khang, đem Thẩm Thanh Ca che ở sau lưng giống như gà con vậy.
“Bạc Thọ Khang! Sao ông còn chưa cút? Chuyện của ông cùng mẹ tôi, tôi lười tranh cãi với ông, ai cho ông có quyền dám động tới Thanh Ca?” Lời nói lạnh lùng như băng của anh giống như một cái tát mạnh mẽ ở trên mặt ông ta.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, như là nhìn thấy kẻ thù.
Bạc Thọ Khang bị khí thế này dọa sợ, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
“Vì một người phụ nữ mà con nói cha như vậy sao?” Ông ta nói to.
Bạc Đình cười nhạo, “Ông cho rằng ông là ai? Ông đối với tôi mà nói chính là người xa lạ, Thanh Ca là vợ tôi! Ông có chút tự mình hiểu lấy đi!”
Con ngươi của Bạc Thọ Khang run rẩy, như là khó có thể tin được, “……”
“Bạc Đình, anh bị người phụ nữ này lừa rồi! Chú Bạc không đánh cô ta, không hề đụng tới cô ta! Không tin anh nhìn mặt của cô ta đi.” Tịch Dung chỉ vào Thẩm Thanh Ca nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận