Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 412 -




Bạc Đình cảm thấy buồn cười, anh bóp mặt cô, “Em nói tại sao? Em là vợ của anh! Chúng ta không phải mới quen biết.”
“Vậy cũng không được! Ai biết anh có làm xằng làm bậy hay không…” Cô xoay người, đưa lưng về phía anh.
Đôi mắt đào hoa lóe ra sự hài hước, “Anh lạnh! Bây giờ là mùa đông…”
Nói xong, hai tay người đàn ông quấn lên eo cô, ôm chặt vào trong ngực.
Trong lòng ngực anh cực kỳ nóng.
Nóng quá, rất thoải mái…
Thẩm Thanh Ca không nói gì thêm nữa, chậm rãi khép mắt lại.
Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, thế mà lại có chút mất ngủ.
Vài phút ngắn ngủi, cô cũng đã ngủ say, Thẩm Thanh Ca xoay người, đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lòng ngực anh, ngủ say.
Lúc này Bạc Đình mới cảm thấy thoải mái, tư thế này mới đúng!
Sao cô gái nhỏ này có thể đưa lưng về phía anh chứ?
Rõ ràng hẳn là phải đối mặt với anh.
Ngày hôm sau.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca ăn sáng xong thì ngồi xe đạp chuẩn bị rời đi.
Xưởng trưởng rất không nỡ, còn hứa hẹn với Bạc Đình, trong vòng 5 năm sẽ thăng chức cho anh.
Những đồng nghiệp khác cũng tới khuyên, nói phúc lợi đãi ngộ trong xưởng rất tốt.
Nhưng Bạc Đình không phản ứng, đạp xe đạp đi luôn.
“Ai da! Mọi người nhìn Bạc Đình này xem! Sao ánh mắt lại thiển cận như vậy? Chỉ nghĩ đến phụ nữ!” Xưởng trưởng Hồ tức giận vỗ đùi.
Hồ Lam nhìn bóng dáng của bọn họ, trong mắt chỉ còn lại sự cô đơn, “Cha, chưa chắc Bạc Đình kiến thức hạn hẹp! Thanh Ca có thể vào đại học Kinh Hải.”
Nói xong, cô đút một tay vào túi xoay người rời đi.
Xưởng trưởng Hồ nghe con gái nói như vậy, tức khắc không nói thêm được gì nữa…
Đại học Kinh Hải đó!
So với huyện thành nhỏ xe xưởng của bọn họ tốt hơn nhiều?
Ngày hôm qua trong xưởng đã kết toán tiền lương cho Bạc Đình.
Đãi ngộ của xưởng này thật sự không tồi, sắp đến Tết, cho dù Bạc Đình chỉ làm mười ngày cũng đã nhận được rất nhiều phiếu vải, phiếu kẹo, phiếu bánh.
Bạc Đình kéo Thẩm Thanh Ca cùng vào Cung Tiêu Xã.
Cô ngáp một cái, “Em buồn ngủ muốn chết! Tối hôm qua anh cứ làm phiền, hại em không ngủ ngon.”
“Về nhà ngủ tiếp, đợi em nghỉ ngơi tốt, buổi tối thì làm…” Giọng nói trầm thấp của anh giống như nhạc cụ cổ điển.
Nhưng lời nói đều là rác rưởi!
Cô liếc anh một cái, bước thẳng đến khu bánh kẹo.
“Chàng trai, cô gái nhỏ các người lại tới mua đồ ăn vặt à?” Người bán hàng đã nhận ra hai người bọn họ.
“Đúng vậy… Tôi muốn mua nửa ký bánh lưỡi trâu và nửa ký bánh nướng trà xanh. Còn có nửa ký kẹo trái cây.” Thẩm Thanh Ca dịu dàng nói.
Bạc Đình đứng phía sau cô, trên gương mặt đẹp trai lạnh như băng toát ra một vẻ thờ ơ.
Người bán hàng đóng gói rất nhanh, Bạc Đình phụ trách đưa tiền.
Toàn bộ quá trình hai người không nói chuyện cũng không giao lưu bằng ánh mắt.
“Chàng trai này cãi nhau với cô gái nhỏ à? Người vợ xinh đẹp như vậy mà cậu cũng nỡ lòng cãi nhau à? Ha ha…” Người bán hàng trêu ghẹo.
Bạc Đình nở nụ cười, nhận lấy bánh kẹo, nói: “Không cãi nhau, cô ấy thẹn thùng.”
“…” Cô liếc nhìn anh một cái.
Anh có biết xấu hổ hay không vậy?
Cô thẹn thùng khi nào?
Thẩm Thanh Ca không phản ứng lại anh, đi đến khu bán vải, cô chọn chín mét vải nỉ màu đen.
Loại vải nỉ này mềm mại, bền, giữ ấm tốt, giá cả còn đắt hơn cả sợi tổng hợp.
“Sắp đến năm mới, cô đúng là ra tay hào phóng.” Người bán hàng thấy khách quý, tròng mắt kích động muốn rớt ra ngoài.
Bạc Đình theo lại đây.
Thấy anh lại đây, người bán hàng có chút thấp thỏm.
Gần đây gặp rất nhiều khách nữ muốn mua vải dệt, nhưng người đàn ông của họ đều chết sống không cho mua hoặc là ồn ào muốn trả hàng.
Huống chi loại vải nỉ này cũng đắt số một số hai.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của người bán hàng lập tức suy sụp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận