Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 347 -




Đỗ Kỳ Kỳ cảm giác chính mình giống như bị ai đó tát vào mặt, có gì khổ đều không nói ra được.
Cô ta ôm sổ ghi chép tự mình rời đi.
Đương nhiên, căn bản không có ai chú ý tới cô ta đã đi rồi.
Tất cả mọi người đều rất hiểu chuyện, lúc hoàng hôn bọn họ đều thu dọn sách vở, đem bàn ghế xếp gọn gàng rồi rời đi.
Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay của Bạc Đình, hôn ở trên mặt anh một cái, “Anh Đình, anh thật tốt!”
“Bởi vì em càng tốt.”
Cô cảm giác trái tim mình đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
Bạc Đình rất giỏi tán tỉnh a.
“Ngày mai anh mua cho em một cái đồng hồ đeo tay.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay của cô, rõ ràng là đồng hồ nam, mang ở trên cổ tay Thanh Ca trông không đẹp.
“Anh đừng xài tiền phung phí.” Cô véo eo anh một cái.
Anh ôm cô vào trong ngực, giọng nam trầm đầy quyến rũ, “Đến lúc thi đại học, nếu là đề bài rất khó thì làm sao bây giờ? Có đồng hồ để sắp xếp thời gian.”
Cô cũng nghĩ tới biện pháp này, chính là tưởng tượng đến phải bỏ tiền liền rất đau lòng!
Ngày hôm sau.
Bạc Đình chở Thẩm Thanh Ca đến Cung Tiêu Xã.
Anh đưa cô đi về phía khu vực bán đồng hồ.
Bên trong tủ kính thủy tinh có đủ loại kiểu dáng đồng hồ, chính là đồng hồ nữ ít đến đáng thương.
“Anh Đình, em không muốn mua.” Cô muốn đi trở về.
Những chiếc đồng hồ này không hề đẹp!
Tốn nhiều tiền để mua đồ như vậy làm gì?
Bạc Đình nắm chặt tay cô, “Nhất định phải mua.”
“Ôi, anh trai mang theo em gái tới mua quà sinh nhật đúng không? Nhìn xem, có đồ gì thích hay không.” Người bán hàng nhiệt tình đón tiếp.
Thẩm Thanh Ca giải thích, “Chúng tôi là vợ chồng! Đã kết hôn rồi!”
Người bán hàng nhìn kỹ lại, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Hai người cũng thật là trai tài gái sắc, chưa từng gặp qua hai vợ chồng nào xứng đôi như vậy.”
Bạc Đình nghe những lời nịnh nọt này, trong lòng anh rất thoải mái.
Có thể nói liền nói nhiều một chút!
“Em chọn đi.” Anh xoa bóp lòng bàn tay của cô.
Cô nhìn một vòng, thật sự không thích cái nào.
Những chiếc đồng hồ này đều có dây đeo bằng vàng và bạc, mặt đồng hồ tròn trống rỗng, mặt đồng hồ vuông, thật sự khó coi.
Quan trọng nhất chính là, trong không gian của cô có đồng hồ hàng hiệu xinh đẹp tinh xảo, vì cái gì phải bỏ tiền mua những chiếc đồng hồ lỗi thời này?
Thẩm Thanh Ca nói: “Em thực sự không thích cái nào.”
Bỗng nhiên, Bạc Đình kéo tay cô đi ra ngoài, “Đúng rồi, còn có một chỗ nữa có đồng hồ.”
Thế là, cô mơ hồ bị Bạc Đình đưa vào chợ đen.
Tới cổng chợ đen, Thẩm Thanh Ca không nói nên lời chỉ muốn vỗ vào đùi!
Sao lại tới chỗ này?
Chợ đen này ở trong một đoạn đường sầm uất, đồ vật bên trong khẳng định so với chợ đen khác cũng đắt hơn.
Vốn dĩ giá ở chợ đen ít nhất cũng đắt gấp hai so với ở Cung Tiêu Xã! Tại sao phải tiêu số tiền lãng phí như vậy?
Đúng vậy, nhà bọn họ có tiền, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tiêu lung tung!
Cô xoay người liền chạy, Bạc Đình tựa hồ đã sớm biết, duỗi cánh tay dài bắt lấy liền đem người khiêng trên vai, “Em muốn chạy đi đâu?”
“Thả em xuống dưới! Em không đi chợ đen đâu!” Cô dùng sức đánh lên lưng cùng vai của anh.
Anh suy nghĩ nói: “Không thả!”
“Em phải đi! Em phải về nhà!” Cô cắn một cái ở trên lưng anh.
Dáng người của người đàn ông này thật sự hoàn mỹ, cơ bắp cả người rắn chắc, đường cong mượt mà.
Cô nhẹ nhàng cắn một dấu răng trên quần áo của anh, cơ thịt rắn chắc trượt xuống đầu răng.
Bạc Đình vỗ một cái ở trên mông cô, “Quần áo cắn nát cũng phải bỏ tiền mua.”
“Hứ, mới không tốn tiền mua, em sẽ vá lại cho anh.”
Anh bất đắc dĩ cười, tại sao Thanh Ca sửa như thế nào cũng sửa không được tật xấu này vậy?
Khách hàng khác đi vào chợ đen nhìn thấy Bạc Đình vác một cô gái trên lưng, trên mặt hiện ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Mẹ ơi, chợ đen bán người từ lúc nào vậy?”
“Cần phải có bao nhiêu tiền đây?”
Bạc Đình nghiêng mặt qua giận dữ hét lên: “Bao nhiêu tiền đều không bán! Đây là vợ của tôi!”
Mấy người kia bị doạ sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận