Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 576 -




Tiếng cười của Bạc Đình đột nhiên dừng lại, anh vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Anh nói anh là xã hội đen khi nào? Trong lòng em, anh là xã hội đen sao?"
Cô kéo tay anh, lên tiếng giải thích: “Em chỉ cảm thấy hình như anh rất thích đánh người, cướp đồ, thu tiền bảo kê…”
“Tính tình anh không tốt, chỉ đánh người đáng đánh. Ở bên em, anh chính là gần như không có đi làm gì nữa." Anh giải thích.
Thì ra trong lòng Thanh Ca, anh tệ như vậy!
Nhưng điều buồn cười hơn nữa là cô nghĩ anh tệ đến mức như vậy, còn nhất quyết muốn cưới anh.
Trong giây lát, anh vẫn là không biết nên tức giận hay xúc động nữa.
"Đúng nha... Hoàng Tam và A Long nhìn không giống người xấu." Cô gật đầu.
Mặt Bạc Đình tối sầm lại, "Sao em lại nhắc đến bọn họ? Trông anh giống kẻ xấu lắm à?"
"Ừ." Cô nghiêm túc trả lời.
Bạc Đình: "..."
Nhìn anh không nói nên lời, cô ôm mặt anh, hôn lên môi anh, "Nhưng anh trông giống kẻ xấu cũng không sao, người khác sẽ không dám đến gần anh! Anh thích nghe lời đường mật như vậy, nếu có người phụ nữ khác theo đuổi anh trước, vậy chẳng phải là anh sẽ không phải là của em sao.”
“Anh thích nghe lời đường mật?” Bạc Đình thực sự không thể giải thích được.
Làm thế nào cô lại có thể đi đến những kết luận này chứ?
Tất cả đều sai hết!
Nếu anh thích nghe lời đường mật, tiền đã bay chả còn đồng nào rồi!
"Anh không chỉ thích nghe lời đường mật mà còn rất trẻ con và dài dòng! Anh không phát hiện ra sao?" Cô buồn cười nhìn anh nói.
Bạc Đình: "..."
Cô không muốn hỏi anh trông như thế nào trong mắt Hoàng Tam và những người khác ư?
Bạc Đình vỗ vào mông cô, "Trong mắt em, anh tệ đến vậy sao? Thẩm Thanh Ca, hôm nay ăn cơm em đừng nghĩ sẽ được ăn ngon!"
Cô xoa xoa mông, "Này... Buổi chiều em còn phải đi học đó."
"Có đau không? Để anh xem nào." Anh nói rồi định vén váy của cô lên.
Cô ấn vào tay anh nói: "Bạc Đình, anh có thể giữ liêm sỉ một chút được không? Bây giờ là ban ngày đó!"
"Em giả vờ làm gì?" Bạc Đình vác cô lên vai, trực tiếp vác vào phòng ngủ.
Thẩm Thanh Ca cắn một miếng vào lưng anh, anh có một thân hình rất đẹp, cả người cơ bắp, nổi từng khối rõ ràng.
Vì thế khi cô cắn vào người anh liền cảm thấy đau răng, thịt cũng thật cứng.
“Chúng ta làm việc chính thôi, em đừng cắn nữa.” Bạc Đình mang cô đến trước giường.
Cô cắn xong liền cảm thấy khó chịu, miệng hiện tại có hơi đau.
Nhưng cô không muốn đầu hàng trước sức mạnh của ai đó!
Cô không buông ra, Bạc Đình không nhanh không chậm, ung dung kéo váy cô xuống.
Mặt Thẩm Thanh Ca đỏ lên trong giây lát, "Anh Đình! Đồ lưu manh nhà anh! Em giết chết anh."
Bạc Đình ném cô lên giường, giống như một con sói to xấu xa đang nhìn con thỏ trắng nhỏ vùng vẫy và nhe răng lộ móng vuốt. Anh nghiêng người xuống, đặt hai tay lên người cô, cười nói: “Nào, giết anh đi.”
Cô thực sự tức giận, cắn vào môi anh một cái, máu tràn ra giữa môi và răng.
Lúc 1 giờ 30 chiều, Bạc Đình mới ôm Thẩm Thanh Ca bước ra khỏi phòng ngủ
Anh đặt cô lên ghế sau xe đạp, môi vẫn còn đang chảy máu, vừa cười vừa hỏi: "Em đang làm gì thế? Ăn trưa còn không có thời gian sao."
Vốn chuyện này chỉ cần một tiếng liền xong, vậy mà cô làm loạn, kết quả đến giờ mới ổn thỏa.
“Em đánh chết anh.” Cô giận dữ nói.
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười vui vẻ, "Em nghĩ xem, tý nữa anh có nên đến bệnh viện tiêm vắc xin để phòng bệnh dại không? Em cắn loạn khắp nơi."
Những gì Bạc Đình nói đều là sự thật, trên người anh bị cô cắn vài chỗ đỏ hết lên rồi.
Cô bắt được chỗ nào liền cắn chỗ đó. Ngực, tay, vai đều bị cắn hết rồi, tuy đau nhưng lại càng kích thích anh muốn bắt nạt cô nhiều hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận