Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 834 -




“Anh biết liền tốt! Em còn tưởng rằng anh không thể về ăn tết với em!” Sự cô đơn của cô trong nháy mắt đã được lấp đầy, tay nắm chặt áo lông của anh.
“Đừng ôm nữa, mì sắp nở hết rồi.” Bạc Đình nói một câu gây mất hứng.
Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười.
Tranh thủ lúc Bạc Đình ăn mì, cô ngồi ở phía đối diện anh nói: “Việc kinh doanh của anh đàm phán có thành công không? Cảng Thành có phải đặc biệt thú vị hay không?”
“Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là được.”
Vấn đề thứ hai anh không có trả lời.
Cô gật đầu, sau đó nói những chuyện xảy ra gần đây cho anh nghe.
Bạc Đình nhướng mày, “Em thật sự đến tìm Bạc Bảo Quý sao?”
“Đúng vậy, em cảm thấy tranh mà ông ấy vẽ khá đẹp, có thể giúp em vẽ bản thiết kế. Hơn nữa ông ấy bị ông nội mắng thậm tệ, như vậy cũng có thể giúp ông ấy.”
Bạc Đình mừng thầm trong lòng, cuối cùng Thanh Ca cũng giúp anh hãnh diện.
Nhà họ Bạc đã từng xem thường việc tự kinh doanh như vậy, nhưng hiện tại đều đồng ý cho con trai của mình đi theo bọn họ để làm.
“Còn nữa lúc nãy em gặp được cha anh, hỏi em chuyện của mẹ cùng Vạn Dụ, đều bị cha anh nghe hết……” Cô hơi xấu hổ.
Bạc Đình rất biết nắm bắt trọng điểm, “Cho nên mẹ anh cùng Vạn Dụ rốt cuộc như thế nào rồi?”
Cô nhỏ giọng, cười nói: “Mẹ có ấn tượng tốt Vạn Dụ, nhưng Vạn Dụ vẫn cứ không thổ lộ.”
“Ông ấy thật sự rất kiên nhẫn, đều sắp 20 năm, còn không dám thổ lộ.” Bạc Đình cảm thấy buồn cười.
“Có thể là do tuổi lớn, xấu hổ nói cái này ra đi?” Cô phân tích.
Trước khi ngủ, Bạc Đình lấy ra một con ốc biển từ trong hành lý.
Anh đưa cho cô, “Anh nhặt một con ốc biển, sau này nhất định sẽ đưa em đi phía Nam ngắm biển.”
Thẩm Thanh Ca tò mò cầm ốc biển ngắm nghía, cô đặt ốc biển ở bên tai, giống như thật sự nghe thấy âm thanh của gió biển.
“Có phải anh bắt đầu vẽ một chiếc bánh nướng lớn cho em phải không?” Cô cười hỏi.
Bạc Đình hơi áy náy, “Không phải vẽ bánh nướng lớn.”
“Em trêu anh chơi thôi, anh đừng làm vẻ mặt này!” Cô đặt ốc biển ở trên kệ sách, vừa quay đầu lại liền phát hiện Bạc Đình giống như con chó lớn đang làm sai chuyện gì đó.
Anh giấu đi nỗi buồn trên gương mặt, “Ngủ đi.”
Cô nhón chân hôn ở trên mặt anh một cái, “Anh Đình, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau. Anh không cần cảm thấy rất có lỗi với em.”
Anh nâng cái ót của cô lên, ấn người vào trong ngực.
Thẩm Thanh Ca cảm giác kỳ lạ, sao Bạc Đình đi đến Cảng Thành một chuyến liền trở nên u ám như vậy?
Lúc trước rõ ràng anh không hề như thế.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Thanh Ca rời giường đã sắp 10 giờ.
Cô phát hiện Bạc Đình đang cầm sách tiếng Anh cơ bản của cô, nhỏ giọng đọc phiên âm.
“Anh Đình, sao đột nhiên anh lại bắt đầu học tiếng Anh vậy?” Cô tò mò hỏi.
Bạc Đình chỉ vào phòng bếp, nhìn xung quanh và nói sang chuyện khác, “Có sủi cảo, anh lấy cho em.”
Ai lại ăn sủi cảo vào buổi sáng chứ?
Cô trừng mắt nhìn anh, “Không được nói sang chuyện khác, nói nhanh lên!”
“Anh muốn rút ngắn khoảng cách với em không được sao?” Anh xụ mặt, nhìn có vẻ hung dữ.
Thẩm Thanh Ca vừa cảm thấy ấm áp vừa đau lòng, lần này Bạc Đình đi Cảng Thành chắc chắn là bị sự thịnh vượng cùng phương tây ở nơi đó đả kích rồi.
“Anh Đình, nhưng mà anh có thể tự học sao? Có cần đăng ký lớp học không?”
“Em khinh thường anh sao? Sao anh lại không thể tự học chứ? Dù sao anh cũng từng đi học.” Anh cầm sách tiếng Anh, chỉ vào từ đơn love, “I love you!”
Cô phụt cười, “Còn rất chuẩn.”
Bạc Đình hất mặt lên.
Còn không phải sao?
Dù sao anh cũng từng học cấp hai.
“Vợ của anh chính là khoa ngoại ngữ của đại học Kinh Hải, anh mới không cần đăng ký lớp học.” Giọng của anh đặc biệt kiêu ngạo.
“Vậy nếu anh không biết từ nào liền hỏi em.”
Anh vuốt chóp mũi của cô, “Nếu không thì muốn như thế nào?”
Giữa trưa ăn cơm xong, Thẩm Thanh Ca tìm cặp lồng trong nhà ra, sau khi tráng bằng nước sôi, bỏ hai mươi cái sủi cảo vào.
“Không phải buổi tối đến nhà mẹ ăn cơm sao? Em còn tự chuẩn bị đồ ăn làm gì?” Bạc Đình hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận