Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 547 -




“Anh ăn cơm chưa?” Cô ăn một nửa mới nhớ tới hỏi.
“Vẫn chưa.” Ánh mắt của anh có chút tủi thân.
Như là đang nói, giờ em mới nhớ tới anh.
Cô ngây người nói: “Vậy anh về nhà rồi ăn.”
Anh cười nhẹ, “Vậy em hỏi anh làm gì?”
“Khách sáo một chút thôi mà.” Cô ăn cơm xong, chuyển qua uống canh.
Canh uống được một nửa thì cô cảm thấy no, cô đành đem canh còn dư lại đưa cho anh.
Bạc Đình đành phải đem canh còn dư lại uống hết.
Đối diện Xuân Tuệ hừ lạnh, kéo những người bán hàng rong bên cạnh thì thầm to nhỏ : “Đồi phong bại tục, không đứng đắn, không biết xấu hổ!”
Ngay lập tức Thẩm Thanh Ca nổi giận, cô đã rất giữ thể diện cho cô ta rồi.
“Xin lỗi! Cái gì kêu đồi phong bại tục? Hả?” Thẩm Thanh Ca đi lên trước.
“……” Xuân Tuệ bị dọa sợ.
Cô gái này lại có thể phản kích.
Sáng nay cô ta nói cả buổi sáng nhưng cô không dám nói gì... Sao đột nhiên lại tức giận?
“Ăn cơm anh một miếng, em một miếng vẫn không biết xấu hổ! Các người chính là đồi phong bại tục!” Xuân Tuệ chống nạnh lấy thêm can đảm cho bản thân.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca lạnh lùng, “Chúng tôi thậm chí còn không nắm tay, cũng không ngồi cạnh nhau, sao lại không đứng đắn? Cô chưa hẹn hò phải không? Tôi thấy cô cũng không bó chân, tại sao cô lại cổ hủ ​​như vậy?"
"Tôi..." Xuân Tuệ có chút ngượng ngùng.
Cô ta thực sự chưa hẹn hò với ai cả.
"Sở dĩ tôi chưa hẹn hò với ai là vì tôi giữ mình trong sạch! Tôi sẽ không lôi lôi kéo kéo đàn ông ở nơi công cộng!"
Thẩm Thanh Ca mỉm cười, "Cô mười bảy, mười tám, mười chín tuổi đi, chưa hẹn hò đáng để kiêu ngạo sao? Lẽ nào trong mắt cô hẹn hò với ai đó là dơ bẩn sao?"
“Đúng vậy! Tôi cảm thấy hẹn hò dơ bẩn! Tôi liền cảm thấy cô dơ bẩn! Cô báo cảnh sát bắt tôi đi!” Xuân Tuệ bất tri bất giác bị đưa vào hố.
“Vậy thì ngại quá, chúng tôi đã kết hôn, là quan hệ vợ chồng! Cô cho rằng vợ chồng dơ bẩn, cha mẹ cô dơ bẩn nên mới sinh ra súc vật như cô sao?!” Thẩm Thanh Ca mắng.
Xuân Tuệ hơi ngạc nhiên khi cô gái này biết cách ăn mặc và trông ngang tuổi với cô ta, nhưng cư nhiên đã kết hôn rồi...
“Cô……”
“Không còn lời nào để nói nữa sao? May xin lỗi đi.” Thẩm Thanh Ca nghiêm mặt.
Rất nhiều khách hàng ở chợ đen đang theo dõi, hơn nữa Xuân Tuệ vừa nói gì đó coi thường hẹn hò nên rất nhiều khách hàng nữ nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
Mẹ của Xuân Tuệ khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi... con mau xin lỗi cô ấy đi! Cứ coi như cô ấy đáng thương không kiếm được tiền đi".
"Được rồi! Tôi xin lỗi." Xuân Tuệ không phục nói.
Sau cuộc cãi vã vừa rồi, có vài vị khách nữ đã ủng hộ công việc làm ăn của Thẩm Thanh Ca.
Bọn họ đều cảm thấy Thẩm Thanh Ca khá đáng thương, hai vợ chồng đang ăn cơm thì lại bị nói ra điều không hay như vậy.
"Cuối tuần chúng tôi có khách tới, ban đầu quyết định mua kẹo trái cây, bây giờ tôi lại muốn mua kẹo của cô." Một người phụ nữ mặc váy liền áo mới tinh nói.
“Cảm ơn.”
“Kẹo của cô hơi đắt.” Người khách nữ có chút không nỡ.
Thẩm Thanh Ca đưa cho cô ta một viên kẹo, “Kẹo của tôi có thể chữa bệnh ho, cô thử xem, một ký một đồng tiền.”
Người khách nữ ăn thử, cảm giác hương vị rất mới lạ, “Vậy tôi mua trước nửa ký.”
Thẩm Thanh Ca lập tức lấy tờ báo gói kẹo cho cô ta.
Bạc Đình lấy hộp cơm trưa của mình và rời đi trước.
Đến tối, Thẩm Thanh Ca đã tính thử xem, hôm nay cô kiếm lời được mấy đồng tiền.
Kẹo đã bán được một phần ba.
Xuân Tuệ cười nhạo nói: "Hôm nay cô đã cho rất nhiều kẹo miễn phí! Chắc chắn cô đã lỗ vốn."
Thẩm Thanh Ca cười nói: "Cũng đỡ hơn là cô không làm ăn được gì."
“Hừ!”
Sau khi Thẩm Thanh Ca rời đi, Trương góa phụ ở đầu hẻm vội vã đến bên Xuân Tuệ, bà ta bĩu môi nói: “Xuân Tuệ, đừng đắc tội cô ấy! Cô gái này biết làm ăn. Trước đây tôi đã phải chịu đựng rất nhiều vì cô ấy.”
“Chậc, đó là ở thị trấn của bà phải không? Thành phố Thượng Hải của chúng tôi thì khác! Hôm nay cô ấy mới kiếm được vài đồng tiền.”
Trương goá phụ thở dài, lười khuyên nhủ lần nữa, liền nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận