Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 426 -




“Em đương nhiên…”
Cô chưa kịp nói gì thì Bạc Đình đã dùng ngón trỏ chặn miệng cô lại.
"Đợi đã..."
Anh vội vàng mở cửa và đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca bị bỏ lại, đầu óc mơ hồ không hiểu gì.
Chắc không phải là anh nghe cô nói "Em yêu anh" liền phấn khích đến mức phải ra ngoài để bình tĩnh lại chứ?
Cô đang suy nghĩ thì thấy Bạc Đình đi vào, mang theo một chiếc máy ghi âm, đặt nó lên bàn.
“Em nói lại đi.” Anh nhấn nút.
Thẩm Thanh Ca: ...
Như vậy thì sao cô có thể nói lại được chứ?
Bạc Đình tắt máy ghi âm, nghi ngờ nhìn cô, "Em không định nói gì à? Miệng không nói được sao?"
”Anh Đình, chúng ta có thể giả vờ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra không? Anh làm như này thật là biến thái quá đi." Cô thật sự có chút xấu hổ.
"Vậy em trả lại câu "Anh yêu em" mà anh nói với em đi?"
Cô nhéo cánh tay anh, "Trả thế nào? Không thì anh nói "Anh ghét em" đi?"
"Không được, em vẫn là đàng hoàng nói lại câu vừa rồi đi." Bạc Đình quay lại, bật máy ghi âm.
Cô hít một hơi thật sâu, cũng chính là lúc này liền hiểu cảm giác tự bê đá đập vào chân mình là như thế nào.
Thẩm Thanh Ca nhìn chằm chằm vào máy ghi âm, cảm thấy vô cùng khó xử.
“Em... Em yêu anh.”
Bạc Đình đang định nhấn nút tắt máy thì một giọng nói trong trẻo vang lên, “Trường Sinh cũng yêu chị dâu.”
“Phì…” Thẩm Thanh Ca bật cười.
Mặt Bạc Đình trong phút chốc lập tức tái xanh, anh ấn mạnh nút đóng.
Con nhóc thúi này!
"Nửa đêm không ngủ, chạy ra đây là gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
Bạc Trường Sinh có vẻ buồn ngủ, dụi mắt nói: “Ai bảo hai người nói chuyện với nhau, đánh thức Trường Sinh chứ?”
“…” Bạc Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Trường Sinh, chị xin lỗi, em quay vào phòng tiếp tục ngủ đi." Thẩm Thanh Ca thấp giọng nói.
Bạc Trường Sinh quay người vào phòng, chưa đầy hai phút đã thấy ngủ ngon lành.
“Thanh Ca, em nói lại lần nữa đi.” Bạc Đình ghé sát vào tai cô, nói nhỏ.
Cô lắc đầu, “Nếu nói nhiều, liền không còn đáng giá nữa."
“…” Bạc Đình đột nhiên càng thêm oán hận nhà họ Bạc hơn một chút.
Bọn họ đang nghĩ gì vậy chứ?
Đưa đứa nhóc này tới đây, đúng là không biết xấu hổ mà.
Đêm giao thừa, Thẩm Thanh Ca liền thấy Bạc Đình đưa Bạc Trường Sinh đến nhà Khương Lê.
Bạc Trường Sinh khoác một chiếc áo khoác len màu cam, bên trong là áo len trắng nhạt, thoạt nhìn trông thật xinh xắn.
Dù cắt tóc ngắn nhưng cô bé vẫn trông vô cùng xinh đẹp, cô bé hận không thể trực tiếp chạy đến trước mặt mấy đứa bạn của mình khoe khoang một phen.
Ngày hôm sau, Khương Lê đưa cho Bạc Trường Sinh một phong bao lì xì.
“Cảm ơn bác!” Bạc Trường Sinh ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
"Thật đáng yêu! Cái miệng và cái mũi nhỏ đó trông giống hệt Bạc Đình khi còn nhỏ." Khương Lê xoa đầu cô bé.
Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi: “Mẹ, anh Đình khi còn nhỏ trông như thế nào vậy?”
“Nó à... chính là trông giống hệt Trường Sinh bây giờ, nhưng lông mày rậm và có đôi mắt to hơn nhiều! Ở đây mẹ không có bức ảnh nào, nhưng chắc là ở nhà họ Bạc có lưu giữ đó." Khương Lê thản nhiên nói.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Ca có cảm giác như muốn trực tiếp đến nhà họ Bạc, cô thực sự muốn nhìn thấy Bạc Đình khi còn nhỏ!
Mặc dù bây giờ trông anh có vẻ hung dữ nhưng chắc hẳn khi còn nhỏ anh rất dễ thương, rất đáng yêu!
Nhất định là khác bây giờ một trời một vực.
“Anh trông như thế này, ngày bé cũng vậy, có gì để nhìn đâu chứ?” Bạc Đình không muốn bọn họ nhắc tới chuyện đó.
"Trường Sinh, em có nhớ nhà không? Chị dâu của em một tháng nữa sẽ đưa em về nhà, chúng ta lúc ấy liền cùng nhau xem ảnh anh họ em!" Thẩm Thanh Ca ôm Bạc Trường Sinh vào lòng.
Bạc Trường Sinh lắc đầu nói, "Em không muốn về nhà đâu! Em muốn ở cùng chị dâu cơ."
"Sao lại không muốn về nhà chứ?" Thẩm Thanh Ca quan tâm hỏi.
"Bởi vì... em không muốn đi học."
Bạc Đình ngay lập tức trêu chọc, trả mối thù, "Có vẻ như anh nên đưa em về nhà ngay lập tức rồi! Nhất định không để em nghỉ học thêm một ngày nào nữa."
"Hu hu hu.... Anh là ma quỷ sao?" Bạc Trường Sinh đau đớn kêu lên.
Tất cả mọi người thấy vậy liền nhìn nhau, đồng loạt cười lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận