Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 322 -




"Không cần!" Thẩm Thanh Ca nhàn nhạt nói.
Tiểu Ngư vén lọn tóc ra sau tai, cười khúc khích: "Đúng rồi, tôi quên mất. Trong thôn các người chính là muốn làm ruộng, mặc váy liền áo cũng sẽ bị bắn bùn, thật đúng là không cần mặc đâu."
Thẩm Thanh Ca vẻ mặt lãnh đạm nói, "Ừ, mặc được là một chuyện, nhưng đàn ông có sẵn sàng chi tiền hay không lại là chuyện khác. Tôi không quen mặc váy liền áo, nhưng Bạc Đình vẫn sẵn sàng mua nó cho tôi khi tôi muốn."
"Hỉ Tử cũng nguyện ý mua cho tôi những gì tôi muốn." Tiểu Ngư cũng không chịu thua kém.
Cô cố ý nói: “Ồ! Thế thì cô cũng thật tiết kiệm đấy! Ở nhà rõ ràng có áo mới, vậy mà cô vẫn mặc mặc áo cũ thế này. Cô và Hỉ Tử đúng là yêu thương nhau nhiều hơn tôi tưởng tượng. Tôi còn nhớ hồi cô cưới Xuyên Tử, cậu ấy còn toàn mua cho cô những bộ đồ lộng lẫy, lúc đấy cô thậm chí còn không nghĩ đến việc tiết kiệm tiền."
Tiểu Ngư nghe xong lời này, đau khổ đến mức gần như khóc.
Đúng vậy, trước đây khi cô ta còn ở nhà Xuyên Tử, cô ta chơi khi no, ngủ khi mệt và mua bất cứ thứ gì cô ta muốn.
Dù sao thì Xuyên Tử lúc nào cũng sẵn sàng chăm sóc cô ta.
Nhưng còn bây giờ thì sao chứ?
Cô ta bây giờ giống như một bà nội trợ ở nhà, ngày nào cũng giặt giũ, nấu nướng và rửa chân cho Hỉ Tử...
Vậy mà Hỉ Tử còn keo kiệt đến mức không mua quần áo hay son môi mới cho cô ta...
Lúc Tiểu Ngư còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên xuất hiện mấy nhân viên bảo vệ đi đến, hét lên: "Mấy con cá này hôi quá! Mang nó đi nhanh lên!"
"Tôi không quan tâm mấy người có quan hệ gì! Nhưng mấy con cá này không thể bán ở đây được!"
Những người xung quanh thấy hết mọi chuyện thì đều chế nhạo Hỉ Tử.
Hỉ Tử xấu hổ đến mức không biết nên nói làm sao, quay người lại hét lớn: "Tiểu Ngư! Đi thôi!"
Những hành khách đang đợi chuyến tàu của mình cũng quay ra nhìn Tiểu Ngư với ánh mắt ngạc nhiên.
Nếu như nói một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là vợ của một người bán cá, không phải điều này quá vô lí hay sao?
Lúc này, Tiểu Ngư chính là hận không thể tìm một cái hố để chui vào, mặt đỏ bừng bỏ chạy.
Vài phút sau, Bạc Đình quay lại.
“Đây.” Bạc Đình mở lon nước cam, đưa cho Thẩm Thanh Ca.
Cô uống một ngụm, mặt đỏ bừng vì thời tiết quá nóng.
“Bọn họ đâu rồi?” Bạc Đình hỏi.
“Bị bảo vệ đuổi đi rồi, vì cá quá hôi.” Cô hả hê nói.
Đúng lúc này, A Long mang tới hai cây kem lớn.
Thẩm Thanh Ca nhét lon nước ngọt vào tay Bạc Đình, nhanh chóng cầm que kem cắn một miếng, lúc vị mát lạnh của kem chạm đến đầu lưỡi liền lập tức khiến cô cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái.
Bạc Đình cưng chiều nhìn cô, “Em ăn từ từ thôi, còn rất nhiều.”
“Anh cũng ăn đi, em không thể ăn nhiều như vậy đâu.”
Anh đưa que kem của mình lên miệng cô, “Vậy em ăn một miếng trước đã.”
A Long nhìn bọn họ, cảnh tượng này của hai người chính là khiến anh ta cảm thấy thật khó chịu làm sao.
Tại sao từ khi yêu chị dâu đại ca lại thích thể hiện tình cảm như thế cơ chứ?
Anh ta thực sự không hiểu cái gọi là tình yêu có nghĩa gì.
“Anh Đình, bọn họ không bán cá được ở nhà ga, vậy có thể bán được ở chợ đen không?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Trong mắt Bạc Đình hiện lên vẻ lạnh lùng: “Anh sẽ không cho anh ta cơ hội được bán đâu.”
Những lời này của anh khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình mua chút đồ ăn đến nhà Khương Lê.
Khương Lê đuổi Bạc Đình vào bếp nấu ăn, rồi nắm lấy tay Thẩm Thanh Ca, nói: "Thanh Ca, mẹ nghe nói con học rất giỏi ở trường, tiếc là không có ai giới thiệu cho con."
"Mẹ, không sao đâu."
"Haizz, tất cả đều là lỗi của mẹ! Giá như mẹ biết ai đó ở thành phố Thượng Hải thì tốt rồi…”
Những năm qua, Khương Lê cũng luôn nghi ngờ quyết định của bản thân.
Liệu bà ấy có đúng khi đưa Bạc Đình đi cùng mình không?
Vốn dĩ con của bà ấy là một thiếu gia nhà giàu ở thành phố Thượng Hải, gia đình khá giả, nhưng lại bị chính mẹ ruột đưa đến một vùng nông thôn hẻo lánh...
Trong lòng Thẩm Thanh Ca cảm thấy ấm áp, “Mẹ yên tâm, không phải ở thành phố Thượng Hải có truyền ra tin tức kỳ thì đại học sắp khôi phục lại sao?”
"Chuyện này cũng chưa phải là tin tức chắc chắn.” Khương Lê cúi đầu nói.
Buổi tối, lúc Thẩm Thanh Ca đang dọn giường để chuẩn bị đi ngủ, Khương Lê liền nhanh tay kéo Bạc Đình sang phòng ngủ bên kia nói gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận