Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 449 -




Vốn còn tưởng rằng chuyển nhà đến một địa phương khác, sẽ có rất nhiều thứ không quen.
Nhưng hiện tại cô phát hiện chính mình lo nhiều!
Bạc Đình đã giúp cô trang trí xong một căn nhà khác.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca đi lòng vòng xung quang, thuận tiện đi đại học Kinh Hải làm thủ tục nhập học.
Tiến vào trường đại học hàng đầu trong mơ, trái tim của cô đập loạn xạ không thể kiểm soát được.
Trường đại học hàng đầu kiến trúc cổ xưa, hơn nữa lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, đi nửa ngày, chân đều đau mà vẫn chưa đi hết.
Trên hành lang có nhóm học sinh kéo đàn violon, có nhóm luyện tập đối thoại tiếng Anh, bầu không khí học tập mạnh mẽ.
Đi ở sân trường tràn ngập không khí học tập, tâm hồn của cô như được nuôi dưỡng, trong lòng vô cùng yên bình.
Mấy ngày tiếp theo, cô lần lượt đem khăn trải giường, đồ dùng hằng ngày linh tinh dọn đi ký túc xá.
Tuy rằng cô có phòng ở bên ngoài trường, nhưng cô vẫn đem ga giường đệm chăn trải ra trên giường.
“Bạn học, xin chào.” Một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo khoác màu đỏ sậm dắt theo con đi qua từ phía sau cô.
Cô vừa quay đầu nhìn lại, bị doạ sợ tới mức ngẩn ra.
Khóe miệng của người phụ nữ bị nứt, khóe mắt xanh tím, trên cổ còn có vết thâm bị do ngón tay véo……
“Cô gái, là em! Thật trùng hợp!”
Người phụ nữ kích động tiến lên giữ chặt tay cô.
“Em còn nhớ rõ chị không? Ngày thi đại học người đàn ông của chị muốn đánh chị, không cho chị thi đại học, nhờ có em cùng chồng của em đã cứu chị!” Người phụ nữ nói vành mắt đều đỏ lên.
Thẩm Thanh Ca lúc này mới có vài phần ấn tượng.
Không nghĩ tới lúc trước cô thấy việc nghĩa hăng hái làm lại cứu được người có tài hoa như vậy, thế mà cô ấy cũng thi đậu đại học Kinh Hải!
May mắn lúc ấy cô để cho Bạc Đình ra tay, nếu không liền quá đáng tiếc.
“Chị là Ngụy Hồng, vốn là nữ công nhân ở xưởng xe, sau khi biết kỳ thi đại học được khôi phục lại, chị liền ôn tập cả ngày lẫn đêm…… Hì hì…… Không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, thế mà có thể thi đậu đại học Kinh Hải, đổi lại trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”
Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi: “Chị Ngụy Hồng, sao chị lại mang con tới đây? Chồng của chị đồng ý cho chị học đại học sao?”
“Em xem chị bị đánh thành như vậy, sao anh ta có thể đồng ý? Thiếu chút nữa liền đem thư thông báo trúng tuyển của chị đốt đi, may mắn chị ngăn kịp. Chị nói chị muốn vào đại học, anh ta liền đánh chị. Còn nói chị muốn đi, anh ta liền mỗi ngày đều đánh con!”
“Chị cảm thấy đau lòng cho con, đêm đó liền ôm con chạy. Chị cũng không dám về nhà mẹ đẻ, liền cắt tóc cầm đi chợ đen đổi hai mươi đồng tiền…… Lúc này mới chạy một mạch tớ đây.”
Thẩm Thanh Ca nhìn bé gái ngoan ngoãn, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo trái cây đưa cho cô bé.
“Em gái, không cần, kẹo này quá quý… Chị không thể trả nổi.” Ngụy Hồng moi kẹo từ trong tay con gái ra tới, muốn trả cho Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca nói cái gì đều không nhận lấy, “Chị Ngụy Hồng, em là Thẩm Thanh Ca, chúng ta sau này chính là bạn cùng phòng, phải chiếu cố lẫn nhau. Mấy viên kẹo mà thôi, chị cũng đừng khách sáo.”
Đang nói, một nữ sinh viên mặc áo khoác thắt eo vải dạ thời thượng, mang giày đế dày xách theo rương hành lý đi vào.
Cô ấy uốn tóc quăn, trang điểm nhẹ trên mặt, trên người có hương thơm nhẹ nhàng, vừa thấy chính là đại tiểu thư gia cảnh khá giả.
Triệu Tiểu Tĩnh lấy ra hai bao bánh ngọt từ rương hành lý, “Đúng vậy! Đều là bạn cùng phòng cũng đừng khách sáo! Tôi là Triệu Tiểu Tĩnh, là người Hải Thị. Đây là bánh ngọt ở quê tôi, mọi người nếm thử đi.”
“Này…… sao lại như vậy được?” Ngụy Hồng xấu hổ cười.
Bé gái phía sau cô ấy lại nhìn chằm chằm bánh ngọt nuốt nước miếng.
“Cảm ơn, tôi là Thẩm Thanh Ca, cô ấy là Ngụy Hồng, chúng tôi đều đến từ một huyện thành.”
Thẩm Thanh Ca lấy bánh ngọt, một bao để lại cho chính mình, một bao đưa cho Ngụy Hồng.
Ngụy Hồng cũng không thể từ chối được nữa, ngượng ngùng nói cảm ơn Triệu Tiểu Tĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận