Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 302 -




Khương Lê lúng túng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mau ăn cơm đi, lát nữa không phải còn về thôn sao?”
Trên bàn ăn có mấy người ngồi, Trương Tuệ chặc lưỡi: "Thanh Ca, cô là người ở quê phải không? Bạc Đình tuy cũng ở trong thôn nhưng là có đến bảy, tám phần là người trong thành. Cô có thường xuyên vào thành không?"
Thẩm Thanh Ca cười nhẹ, không nói gì.
"Có lẽ không nhiều đúng không, mỗi ngày ở trong thôn đều phải làm ruộng để kiếm công điểm, lấy đâu ra thời gian? Cho nên, cô thật may mắn khi được kết hôn với Bạc Đình." Giọng nói của Trương Tuệ rất nhiệt tình, nhưng lại có hàng trăm cái gai trong lời nói trực chờ xuyên chết đối thủ.
Từng câu từng chữ trong lời nói rõ ràng là nói cô không xứng đáng với Bạc Đình.
Thẩm Thanh Ca cũng không thèm để ý tới bà ta, nhìn cháo trong bát, cô huých nhẹ vào cánh tay Bạc Đình nói: “Nhiều như vậy, em thật sự ăn không hết.”
“Em ăn nhiều một chút, em đã gày lắm rồi.” Bạc Đình bất lực nói.
Cô đem nửa bát cháo của mình đổ vào bát của Bạc Đình, nói: “Anh ăn đi.”
Bạc Đình nghĩ thầm, chắc lát nữa anh đưa cô đến tiệm cơm quốc doanh lại dùng bữa thêm một chút mới được.
Cảnh tượng này khiến Trương Tuệ khó chịu. "Thanh Ca, sao cô có thể để Bạc Đình ăn đồ thừa của mình chứ? Như vậy rất mất vệ sinh, không phải sao?"
"Tôi còn chưa ăn." Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng giải thích.
"Như vậy cũng không được, cô là phụ nữ, không nấu nướng cũng không sao, nhưng việc đem đồ thừa đổ cho đàn ông là thật quá đáng." Giọng nói của Trương Tuệ rất ôn nhu. "Tôi xem cô như con gái nên tôi mới chỉ bảo cô như vậy, cô đừng nghĩ nhiều."
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: "Đừng nói như thể tôi là con gái ruột của bà. Mẹ ruột của tôi cũng không phải là người tốt. A, xin lỗi, tôi là nói sự thật, vì vậy đừng nghĩ nhiều quá nhé!"
Trương Tuệ cảm thấy có chút xấu hổ, "Con nhóc này... sao lại nói về mẹ ruột của mình như vậy chứ? Đúng là đứa con bất hiếu!"
"Bà không biết gì về mẹ tôi sao? Chính bà ta là người đã vứt bỏ tôi, bà thử nghĩ xem như vậy thì tôi việc gì phải đối xử tử tế vời bà ta chứ?"
"Cái này, tôi không biết?"
"Bà không biết? Vậy thì lần sau đừng có miệng nhanh hơn não, thích quản chuyện nhà người khác."
Trương Tuệ đặt bát đũa xuống, đứng dậy, cảm thấy thật xấu hổ, bà ta chính là không dám ở lại ăn.
"Khương Lê, con dâu của cô thật có tài ăn nói, tôi nghĩ tốt nhất tôi không nên ở chỗ này chịu khinh thường, nhưng cô cũng nên chú ý một chút, cô là mẹ chồng, là mẹ một nửa của con bé, cô phải chỉ bảo con bé nhiều vào."
Những lời này là đang nói với Khương Lê hãy dạy dỗ lại Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca cũng đã chuẩn bị tinh thần trước nếu bị Khương Lê trách mắng, dù sao vừa rồi cô quả thực đã làm mất mặt mũi của Khương Lê.
"Trương Tuệ, chúng ta già rồi, không nên nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ nữa, cứ để cho bọn nó tự quyết định đi, nếu dạy dỗ chúng mà lỡ dạy sai, vậy chẳng phải lại bảo chúng ta không biết dạy con sao."
Những lời này giống như một cái tát vào mặt Trương Tuệ.
Miệng bà ta hé mở, vẻ mặt hoài nghi.
Ôi trời ơi!
Khương Lê cư nhiên giúp Thẩm Thanh Ca nói lại bà ta?
"Cô, cô.... Cô cứ như vậy, có ngày sẽ bị con dâu đè đầu cưỡi cổ."
"Thế thì chắc cô nghĩ nhiều rồi, bọn trẻ bây giờ đều lười giận với người già chúng ta. Làm sao có thể trèo lên đầu chúng ta ngồi chứ? Kệ bọn trẻ đi, chúng tự nhiên sẽ tôn trọng cô. Nhưng nếu cô thật sự gây rối, chúng sẽ không thèm nhìn cô đến một cái đâu." Khương Lê thản nhiên nói.
Trương Tuệ nghe xong vẫn còn cãi lại: "Cô không đi tìm chúng nó, chẳng lẽ muốn chúng nó nhớ tới thăm cô sao?"
Khương Lê nhàn nhã nói: "Ngược lại, con dâu cô đúng thật là rất nhớ cô, ngày nào cũng sang nhà để cãi nhau."
"Cô, cô...... cô nên về hưu rồi đấy!" Trương Tuệ tức giận đến mức không nói được gì.
Nhanh chóng xoay người rời đi, đóng cửa rầm một tiếng, như thể bị ai đó mắng tám đời tổ tiên mà không cãi lại được.
"Mẹ..." Thẩm Thanh Ca ngơ ngác.
Không ngờ lời nói của Khương Lê lại sắc sảo đến thế!
Chẳng trách bà ấy lại có dũng khí bỏ nhà ra đi cùng Bạc Đình.
Khương Lê hừ lạnh, trong giọng nói có chút tự hào: "Chỉ bằng cô ta mà còn muốn đấu lại mẹ! Đúng là buồn cười chết mất!"
"Mẹ, vừa rồi mẹ thật tuyệt vời." Lời này của cô chính từ tận đáy lòng.
"Nếu mẹ lại trẻ hơn mười tuổi, mẹ sẽ mắng cô ta đến không ngóc đầu lên nổi! Dám nói con dâu của mẹ như vậy!"
Bạc Đình xoa đầu cô, "Mẹ anh không phải loại người như vậy đúng chứ? Giờ thì em yên tâm chứ?”
Cô gật đầu, suy đoán trước đó của cô hoàn toàn không cần thiết…

Bạn cần đăng nhập để bình luận