Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 854 -




Cô nhìn trần nhà, vô cùng cạn lời.
Sao cả ngày người này chỉ nghĩ mấy thứ này vậy?
Bạc Đình đang giúp cô kéo khóa kéo váy, Thẩm Thanh Ca nhéo eo anh một cái, “Anh Đình, có cái kia không? Hiện tại không phải kỳ an toàn.”
“Có.” Anh lấy một cái bao cao su từ túi quần ra.
Thẩm Thanh Ca tức giận đến bật cười, “Anh có dự mưu từ sớm rồi à!?”
“Đây là để ngừa vạn nhất. Xa nhà chắc chắn phải chuẩn bị một chút, bằng không nghẹn hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
Cô xấu hổ đến mức nhanh chóng che miệng anh lại.
Anh đúng là không kỵ chay mặn, cái gì cũng dám nói.
Trong phòng đầy cảnh kiều diễm, độ ấm tầng tầng lớp lớp tăng lên.
Thẩm Thanh Ca phân tâm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em còn muốn ngủ bù đấy… Đều bị anh huỷ hoại.”
Bạc Đình cố ý cọ râu mới mọc ra vào khuôn mặt nhẵn mịn của cô, “Em ngủ đi, nằm ngay ngắn là được, cũng không tốn sức."
“…” Mặt cô nóng giống như phát sốt.
Thẩm Thanh Ca dứt khoát dùng đôi tay che lại lỗ tai, cô không muốn nghe Bạc Đình nói nữa!
Anh nói chuyện quá càn rỡ!
Đến trưa, hai người bọn họ mới ra khỏi phòng.
Một cô gái mặc áo bông màu hồng bưng thịt kho tàu ra.
Thịt kho tàu thơm đến nỗi Thẩm Thanh Ca nuốt nước miếng.
Cô gái cẩn thận đặt đồ ăn ở chính giữa bàn, “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, tôi còn định bưng đồ lên đủ thì đi kêu hai người đấy.”
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Ca lễ phép nói.
Cô gái vừa nâng đầu, đã bị người đàn ông đẹp trai, trưởng thành thành thục hấp dẫn.
Làn da anh màu lúa mạch, thân hình đĩnh bạt, cơ ngực không lớn không nhỏ, cho người ta một loại cảm giác an toàn và sức hấp dẫn không nói rõ được.
Người đàn ông dáng người tốt như vậy, là lần đầu tiên cô ta thấy trong đời.
Thân mình rắn chắc, cánh tay cường tráng như vậy, cơ bắp, chắc chắn là cày ruộng, gánh nước rất khỏe.
Cô ta là thôn hoa, nên ở bên người đàn ông thân mình mạnh mẽ như vậy.
“Khụ khụ… Chào em.” Dĩ nhiên Thẩm Thanh Ca nhìn ra cô gái này bị Bạc Đình mê hoặc, nhanh chóng ho nhẹ cất tiếng.
“Chào hai người, em tên là Nguyệt Nha.” Nguyệt Nha rũ mắt, khuôn mặt ửng hồng.
Không thể không nói, đôi mắt cô ta rất lớn, mắt ngọc mày ngài, trông còn rất xinh đẹp.
Thẩm Thanh Ca giới thiệu: “Chị tên là Thẩm Thanh Ca, anh ấy là chồng chị Bạc Đình.”
Cứ việc Nguyệt Nha đã biết hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng nghe Thẩm Thanh Ca giới thiệu vẫn là có chút khổ sở.
Cô ta khẽ nheo mắt nhìn Bạc Đình, đau lòng chạy về phòng bếp.
“Cô ta thất đẹp, hẳn là thôn hoa.” Thẩm Thanh Ca trêu ghẹo.
Bạc Đình nắm lấy tay cô, oán trách nói: “Đừng nói cho anh là em ghen tị. Vừa rồi nói em làm thêm chốc lát, em một hai đòi ra.”
Cứu mạng!
Sao lúc nào anh cũng động dục, nói lời thô tục thế?
“Không biết xấu hổ! Đợi chút nữa cơm nước xong anh giặt sạch áo sơ mi đi.”
Cơm nước xong, Thẩm Thanh Ca về phòng ngủ bù.
Lúc này, bên ngoài văn phòng ủy ban thôn, xưởng trưởng và quản lý xưởng Hồng Tinh tới.
Bọn họ triệu tập phụ nữ trong thôn hỗ trợ thêu thùa.
Ban đầu thôn bọn họ là thôn nữ nổi tiếng xa gần, trên cơ bản nữ giới trong thôn đều sẽ biết thêu thùa.
Hôm nay bọn họ cũng chỉ cần hai mươi thợ may, vị trí bị cướp sạch trong nháy mắt.
Hàng xóm nhà Đào Tử cướp được hết cả nhà, có hộ có ba người con gái, được luôn ba chỗ trống.
Có thể là mỗi mình nhà bọn họ không cướp được cái nào.
“Chị, ngày mai em giúp chị đoạt vị trí này.” Đào Tử nói.
Người phụ nữ vừa lau bàn vừa thở dài, “Nếu không phải ngón trỏ của mẹ bị đứt, mẹ cũng có thể thêu, khổ cho chị con rồi.”
Những lời này bị Bạc Đình đang giặt áo sơ mi nghe vào trong tai.
Anh định khi Thanh Ca tỉnh ngủ, thương lượng với cô một chút, xem cô có muốn giúp bọn họ không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận