Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 342 -




Bạc Đình cảm giác được trái tim mình nhảy lên một cái.
Sao cô lại có thể ngoan như vậy?
“Anh Đình, anh làm gì bọn họ vậy? Anh không làm chuyện gì không tốt đó chứ?” Cô lo lắng hỏi.
Vẻ mặt của Bạc Đình thờ ơ nói, “Anh làm cho bọn họ tự thú.”
Mắt hạnh có vài phần nghi hoặc và khó tin.
“Ánh mắt của em như vậy là có ý gì? Em cảm thấy anh không giống công dân tốt sao?” Bạc Đình ôm bả vai cô.
Cô miễn cưỡng lắc đầu.
Không phải không giống, được không?
Là rất rất không giống! Căn bản là không dính dáng một chút nào!
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đi vào thành.
“Em nhớ mẹ anh sao?” Bạc Đình kỳ quái hỏi.
Cô vỗ nhẹ vai anh nói, “Em sợ mẹ biết chuyện khôi phục lại kỳ thi đại học thì sẽ bị kích động, trái tim bà ấy chịu không nổi.”
Lúc này Bạc Đình mới phản ứng lại, hoá ra Thanh Ca suy nghĩ chu đáo như vậy.
Lúc đến nhà Khương Lê, chỉ thấy phía trước nhà đậu một chiếc xe hơi nhỏ treo biển số của thành phố Thượng Hải.
Sắc mặt của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca tối sầm lại, bọn họ lập tức đi lên gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra.
Người mở cửa không phải ai khác, đúng là Bạc Dạ!
Môi của Khương Lê trắng bệch, bà ấy ngồi trên sô pha ôm ngực lại, thoạt nhìn hô hấp có chút khó khăn.
“Cậu dám tới nhà của tôi?” Bạc Đình nắm lấy cổ áo của Bạc Dạ, ánh mắt tàn nhẫn.
Cổ Bạc Dạ bị cổ áo siết chặt, cơ hồ không thở được.
“Đừng… Đừng…” Khương Lê hơi thở mong manh khuyên nhủ.
Thẩm Thanh Ca tìm được thuốc trong phòng ngủ, nhanh chóng đưa cho Khương Lê uống.
“Anh Đình, anh đừng làm xằng bậy! Có chuyện thì nói chuyện!” Cô đưa mắt ra hiệu với Bạc Đình.
Lúc này Bạc Đình mới buông Bạc Dạ ra.
“Anh cả, không ngờ rằng anh và Cố Minh Châu lại có duyên như vậy! Được ông nội đính hôn từ bé, hai người vẫn ở bên nhau.” Bạc Dạ cười xán lạn.
Bạc Đình nắm lấy vai anh ta, ngón tay không ngừng tăng thêm lực.
Anh nở nụ cười lạnh lẽo, “Tôi không phải là anh của cậu! Tôi không phải sinh ra ở rạp hát, không biết cha mình tên họ là gì!”
Ánh mắt của Bạc Dạ vừa hận vừa sợ hãi, anh ta đau đến mức trên mặt chảy mồ hôi ròng ròng, cảm giác xương bả vai sắp vỡ nát.
Dĩ nhiên Thẩm Thanh Ca cũng chú ý đến vẻ mặt đau đớn muốn chết của Bạc Dạ, nhưng cô cố ý làm như không thấy.
“A… Đau…” Bạc Dạ rên rỉ.
Bỗng nhiên Bạc Đình buông tay ra, khiến anh ta lảo đảo đứng không vững.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Bạc Dạ nặn ra một nụ cười, anh ta lấy một bản văn kiện từ trong tay nữ trợ lý bên cạnh, “Dì Khương, nếu dì đã không ở gần cha con nhiều năm như vậy thì liệu có nên nghĩ đến việc ký đơn ly hôn hay không?”
“Thật ra cha không bị ảnh hưởng gì cả, nhưng dì là phụ nữ, bị gắn cái mác đã kết hôn cũng không tiện bắt đầu cuộc sống mới.”
“Đương nhiên, tôi là phận con cháu, nên không có tư cách chỉ đông chỉ tây với hôn nhân của hai người? Nếu dì Khương tình nguyện trở về là tốt nhất! Chúng ta cùng nhau trở về, ba người các vị sinh sống vui vẻ bên nhau, tốt hơn ở huyện thành nhỏ này rất nhiều.”
Cơ hồ mỗi câu nói của anh ta đều có kính ngữ, giọng điệu chân thành tha thiết dịu dàng, nhưng lời nói có giấu con dao, có thể đâm sâu vào trong lòng!
Còn ba người sinh sống với nhau…
Khương Lê tức giận đến không nói nên lời.
Thẩm Thanh Ca đáp trả lại: “Một khi thỏa thuận ly hôn được ký, địa vị của mẹ anh có thể bị thay đổi phải không? Đúng vậy, mẹ anh đã hơn mười năm không có giấy đăng ký kết hôn, nếu là ở những năm trước thì sẽ gọi là gì? Tiểu thiếp? Không đúng! Tiểu thiếp cũng phải có làm lễ cưới tiểu tiếp, mẹ của anh sẽ là một nha hoàn thông phòng! Mà anh lại là con trai của một người hầu! Cũng là nô lệ!"
Sắc mặt Bạc Dạ trông rất khó coi, anh ta tức giận không dám lên tiếng, trên thái dương nổi gân xanh.
Một con rồng mạnh mẽ khó có thể đánh bại một con rắn địa phương, anh ta không dám nổi giận trước mặt Bạc Đình.
Anh ta không khỏi mỉm cười: “Minh Châu, thực ra cô có thể không biết nhiều về chuyện của nhà họ Bạc chúng tôi.”
“Dì Khương, tôi thành tâm mời dì về. Cha mẹ tôi cũng nghĩ vậy!"
Thẩm Thanh Ca lại nói: “Nếu là thật sự thực lòng, thì mẹ anh nên cút ra ngoài đi! Nhà họ Bạc làm ăn phát đạt, cũng không thiếu mẹ anh một cái bảo mẫu.”
Bạc Dạ có chút tức giận: “Minh Châu, đây là việc của dì Khương. Là phận con cái chúng ta không thể giúp người lớn quyết định! Cô không muốn dì Khương ly hôn, không có nghĩa là dì Khương không muốn. Mật ong đối với mình là thạch tín đối với người khác, cô không hiểu sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận