Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 208 -




Bạc Đình ngoắc tay về phía cô.
Cô bước nhanh đến bên cạnh anh, ngẩng đầu tò mò hỏi: "Anh Đình, sao anh lại tới đây?"
Anh nắm chặt tay cô và kéo cô đi với khuôn mặt tối sầm.
Khi đi ra ngoài sân của văn phòng, cô không động đậy.
“Anh làm em đau…...." Cô cường điệu nói.
Bạc Đình ngay lập tức buông bàn tay bị giam cầm của cô ra và dùng lòng bàn tay xoa xoa cổ tay cô.
“Em có đau không?”
Anh rũ đôi mắt đào hoa xuống, hàng mi dày rậm, giống như một hàng bút lông nhỏ màu đen, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.
“Chậc, anh Đình, anh sẽ không ghen chứ?” Cô cười tinh nghịch.
Bạc Đình buông cô ra, sắc mặt âm trầm, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh đan xen với bất đắc dĩ, "Không phải em nói đi làm sao?"
“Đúng vậy! Công việc chăn nuôi của em đã bị Thẩm Kiều Kiều cướp mất rồi, bây giờ em chỉ có thể làm đại biểu phụ nữ.” Cô nhịn cười nói.
“Hả?” Bạc Đình hơi sửng sốt.
Anh mới đi có một tháng, mà đã có người dám bắt nạt cô vợ nhỏ của anh!
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy sắc mặt của anh thay đổi liên tục, giây trước anh còn đang buồn bực, nhưng giây sau thì lại bắt đầu đau lòng.
Cô chọc vào ngực anh, "Anh đang ghen sao? Trái tim của anh cũng không lớn hơn mũi kim bao nhiêu."
Đôi mắt đào hoa chớp nhanh, anh ho nhẹ một tiếng, "Ai bảo em thích nhìn tiểu bạch kiểm*?"
“Phì…” Cô cười phá lên, “Không phải em cũng thích khuôn mặt ngăm đen của anh sao?”
Cô thực sự không biết anh lấy kết luận này từ đâu!
Cô mới không thích tiểu bạch kiểm!
“Từ khi anh trở về, em đã nói bao nhiêu lần rồi? Em có phải hay không ghét bỏ anh đen? Anh cũng không thể bôi phấn lên mặt để làm cho mặt trắng lên được." Bạc Đình bất mãn lải nhải.
Cô cười đến cong em, cười đến đau cả bụng.
Bạc Đình cảm thấy xấu hổ khi bị cô cười chê, anh đã đẩy và kêu cô lái xe.
“Em đừng cười nữa! Mau lái xe đi."
“Được rồi, được rồi!” Thẩm Thanh Ca đành phải dỗ dành người chồng nhỏ của mình.
Cô ngồi lên xe đạp và để Bạc Đình ngồi ở ghế sau.
Một đám thanh niên trí thức nhìn hai người bọn họ cười nói, "Chậc chậc, quan hệ của hai vợ chồng trẻ này thật tốt!"
Triệu Sơn Hà buồn bã bước ra ngoài, khi nhìn thấy cảnh này, trái tim anh ta như bị đâm hàng trăm nhát dao.
Nhìn thấy biểu hiện như bị táo bón của Triệu Sơn Hà, Bạc Đình liền hài lòng.
Anh nhảy ra khỏi xe đạp.
“Anh đừng nhảy xuống xe, em chạy rất nhanh, nếu anh bị ngã thì sao?” Cô trách mắng.
Bạc Đình cười khúc khích, "Em xuống xe đi, anh sẽ cho em thấy thế nào là nhanh."
Cô đành phải bước xuống xe và ngồi trở lại băng ghế sau của xe.
Bạc Đình nắm lấy tay cô và vòng qua eo anh, "Ôm chặt."
“Ồ.”
Anh đạp xe đạp, phong cảnh đều đang lui lại về phía sau, tóc mái trên thái dương của cô đang tung bay.
Ngày hè nóng nực dường như trở nên thoải mái sảng khoái.
“Anh Đình, em thích anh bất kể anh trông như thế nào." Cô nói lớn.
“Nếu như anh vừa già vừa xấu, em còn thích anh sao?” Anh nhếch môi hỏi.
Cô véo eo anh, eo anh thịt rắn chắc và cứng.
“Em thích." Cô áp mặt vào lưng Bạc Đình, "Cho dù anh lớn tuổi trông anh cũng rất đẹp! Đó là kiểu đẹp trai với nét quyến rũ trưởng thành!"
“Ha ha, em nói giống như em đã từng gặp qua vậy.” Nụ cười trên khóe miệng anh ngày càng mở rộng.
Cô thầm nói trong lòng: Em đã từng thấy rồi!
Bạc Đình ở đời trước đã ngoài bốn mươi, trở thành một doanh nhân ưu tú, anh mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt lãnh đạm, năm tháng chỉ để lại dấu vết của sự trưởng thành trên khuôn mặt anh, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không có vẻ già đi, mà càng thêm quyến rũ.
Anh luôn mang khuôn mặt lạnh lùng, như thể anh không quan tâm đến mọi thứ, mọi cảm xúc đều bị kìm nén dưới vẻ ngoài điềm tĩnh.
Chỉ khi nhìn thấy cô, anh mới lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Vào thời điểm đó, anh có đúng mực, thông thạo các cách giao tiếp, hiểu biết hết đạo lý đối nhân xử thế và biết cách làm cho mọi người thoải mái nhất.
Khi nhìn thấy cô, anh sẽ gọi cô là Thẩm tiểu thư, rồi để tờ báo vào giữa hai người, ngồi sang một bên yên lặng quan sát.
Anh kiềm chế bản thân, ngay cả hơi thở của anh cũng có nhịp điệu thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận