Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 513 -




Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca mua một túi cua từ chỗ Tạ Dương rồi đi tìm Hoàng Anh.
Đây là bước quan trọng nhất để thực hiện kế hoạch của cô.
“Xem chị mang thứ gì tốt đến này?” Cô đi vào sân thấy không có một bóng người.
Ít lâu sau, Hoàng Anh mới đi ra từ phòng ngủ.
“Chị Thanh Ca…”
“A Long đâu?” Cô hoài nghi.
Hoàng Anh giải thích nói: “Ngày hôm qua anh ấy lại uống rượu đến nửa đêm mới trở về, hiện tại cảm lạnh phát sốt.”
“Chị mua cua xem như vô ích rồi.” Cô thở dài.
“Không đáng ngại! Anh ấy không có lộc ăn, vậy thì em ăn.”
Thẩm Thanh Ca lôi kéo tay của Hoàng Anh, “Hoàng Anh, em muốn đổi mục tiêu hay không? Gần nhất chị quen một thằng nhóc, tuổi tác không hơn kém em là mấy! Chị cảm thấy tương lai cậu ta sẽ phát tài.”
“Vậy A Long làm sao bây giờ? Chị Thanh Ca, ý tốt của chị khiến lòng em lạnh lẽo đó!”
Cô cười nhạt nói: “Chị chỉ đùa một chút! Nhưng chị thật sự đến giới thiệu cho các em! Chị chuẩn bị bán thuỷ sản.”
“Cái gì gọi là thuỷ sản? Có phải cá hay không?”
“Gần vậy!”
Hoàng Anh bưng cháo trắng từ phòng bếp đến phòng A Long, cô ấy cho A Long uống cháo.
Đầu A Long choáng váng khó chịu, tay cũng nâng không nổi.
“Chị Thanh Ca, cá có gì mà buôn bán? Ai không biết bắt cá tôm chứ? Bán không được! Cá tôm ở nhà A Long đều là tự bắt.” Hoàng Anh khuyên nhủ.
A Long cũng nói: “Đúng vậy, chị dâu, từ nhỏ đến lớn, em ăn cá cơ hồ chưa từng tiêu tiền.”
“Đây là trong thành, không phải ở nông thôn! Không phải mỗi người đều sẽ biết bắt cá tôm, hơn nữa cá tôm ở Cung Tiêu Xã cũng không rẻ.”
Tuy rằng nghe không tồi, nhưng A Long và Hoàng Anh vẫn nửa tin nửa ngờ.
Thẩm Thanh Ca ngồi trong chốc lát, lúc chuẩn bị đi, lạch cạch...
Một sổ khám bệnh rơi xuống trên mặt đất.
Hoàng Anh lập tức nhặt nó lên, “Chị Thanh Ca, chị rơi đồ kìa.”
Thẩm Thanh Ca làm bộ không có nghe được, đi thẳng.
“A Long, anh xem cái này.” Hoàng Anh nhíu mày, hơi lo lắng.
A Long mở ra vừa thấy, tròng mắt đều mau trừng ra tới, “Má ơi, chị dâu bị bệnh! Bị bệnh!”
Hoàng Anh cầm lấy cẩn thận xem, “Cái bệnh thận này có nghiêm trọng không? Trị như thế nào? Có thể ảnh hưởng đến tính mạng không?”
“Hình như phải thay thận…”
“…” Hoàng Anh bị dọa đến mức nằm liệt ra giường, vẫn không nhúc nhích.
“Đừng lo lắng! Cơ nghiệp của đại ca lớn, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho chị dâu.”
Thẩm Thanh Ca về đến nhà, ngồi đối diện Bạc Đình: “Đã xong! Hai cái miệng rộng của bọn họ chắc chắn sẽ lan truyền cho mọi người đều biết.”
“Hà tất phải lãng phí thời gian với nhà họ Cố?”
“Vì đề phòng hậu họa! Nhà họ Bạc xử lý nhà họ Cố suy sụp thì thế nào? Đồng Kim Hoa vì con trai của mình, có thể sẽ dùng chiêu tình cảm tới quấy rầy em.”
Thịch thịch thịch!
Cửa bị gõ vang.
Tạ Dương đứng ở cửa, khóe mắt cậu ta xanh tím, tròng trắng mắt hiện tơ máu, “Chị.”
Sắc mặt Bạc Đình lập tức trở nên ảm đạm.
Thằng nhãi này không dứt?
Mấy ngày nay cứ luôn quấy rầy Thanh Ca nhà anh.
Thẩm Thanh Ca xoay người, đôi mắt chấn động, chạy nhanh ý bảo cậu ta tiến vào, “Có chuyện gì? Em bị đánh?”
“Chị, ngày mai em không thể bắt cua bán cho chị được nữa rồi!” Tạ Dương đi đến.
Cô cau mày, lấy ra cồn i-ốt và tăm bông từ phòng ngủ ra, “Tại sao vậy?”
“Bây giờ kiếm ăn không dễ dàng… Con đê đã bị người giành lấy rồi! Em muốn đi bắt cua phải giao 50 đồng tiền bảo kê.” Tạ Dương thở dài.
“Mắt em không có việc gì chứ? Bên trong có tơ máu, có khối huyết.” Thẩm Thanh Ca muốn xoa nước thuốc giúp Tạ Dương.
Nhưng lại nghĩ đến Tạ Dương mười mấy tuổi, cô mười chín tuổi, đúng là nam nữ có khác biệt.
Vì thế cô nhét đồ vào tay Bạc Đình, “Anh Đình, anh giúp cậu ta xử lý miệng vết thương đi.”
“Đến nỗi như vậy làm ra vẻ sao?” Bạc Đình không kiên nhẫn ở khóe mắt, khóe miệng cậu ta bôi cồn i-ốt.
“Cảm ơn anh…” Vẻ mặt Tạ Dương buồn bã.
Thật vất vả kiếm lời được chút tiền, nhưng không ngờ rằng đã kết thúc nhanh như vậy.
Mấy ngày hôm trước cậu ta còn hứa hẹn với em trai em gái mình là sẽ cho bọn họ học tiểu học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận