Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 946 -




“Hôm nay em đã mua cổ phiếu à?” Bạc Đình câu được câu không hỏi.
“À, em đã mua cổ phiếu C.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Nét mặt của Bạc Đình giãn ra, “Tuần sau bán đi là được.”
Thẩm Thanh Ca mím môi, “Anh Đình, anh cho người điều tra em à?”
“Không phải, là A Long nói với anh.” Anh ngay lập tức phủi sạch quan hệ.
Cô biết ngay, những chuyện tầm phào như vậy đều liên quan đến A Long!
Nhưng dù sao họ cũng là anh em.
A Long quan tâm đến Bạc Đình là không sai.
Cô đột nhiên thay đổi thái độ, đối với Bạc Đình trở nên nhiệt tình hơn, cảnh giác là chuyện nên làm.
“Vài ngày tới chúng ta mời A Long và Hoàng Tam ăn cơm nhé?” Thẩm Thanh Ca đề nghị.
Anh thấy hơi ngạc nhiên khi Thanh Ca không tức giận.
Bạc Đình tiếp lời, “Được…”
Sau khi ăn xong, Bạc Đình chủ động đi rửa bát.
Thẩm Thanh Ca đứng một bên không yên tâm giám sát.
“Em nghỉ ngơi đi, không mấy khi em được nghỉ, thư giãn đi.” Bạc Đình nhẹ nhàng nói.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bát sứ màu trắng xanh, đôi mắt không kìm được chớp một cái, “À... không cần đâu, em muốn ở đây với anh.”
Rốt cuộc là ở đây với anh hay với mấy cái bát?
Bạc Đình ngay lập tức có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng anh không vạch trần.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca tiếp tục tìm việc trên báo.
Cuối cùng cô cũng tìm được một công ty ngoại thương đang tuyển nhân viên, cô dùng bút ghi lại địa chỉ và số điện thoại.
Bạc Đình tắm xong bước ra, sau khi lên giường liền giống như làm nũng mà dụi vào cổ cô.
“Em vẫn đang tìm việc à? Thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Em vừa tìm được một chỗ, ngày mai em sẽ đi xem thử.” Cô vừa lòng nói.
Bạc Đình không khỏi có chút lo lắng khi nhìn thấy tên công ty mà cô đã đánh dấu trên báo.
Công ty này yêu cầu trình độ học vấn cũng khá cao...
“Em không ở nhà nghỉ ngơi à? Anh nuôi em.” Anh thành thật nói.
Cô véo mặt anh, cố ý xoa bóp, “Ở nhà sao, vậy lãng phí tài năng của em quá rồi.”
“Vậy thì em nuôi anh.” Bạc Đình vùi đầu vào cổ cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào da thịt cô, cơ thể Thẩm Thanh Ca cứng đờ, một dòng điện chạy dọc toàn thân cô.
Thẩm Thanh Ca đưa tay thản nhiên gãi tóc anh, anh thực sự đã thay đổi rất nhiều...
Anh thậm chí còn biết nói đùa.
Hoàn toàn khác với hình ảnh một tổng tài lạnh lùng, điềm tĩnh và lãnh đạm trong ấn tượng của cô.
“Anh Đình, anh tỉnh táo một chút được không? Chúng ta phải phấn đấu làm việc, không được tham ăn biếng làm.”
“Anh chỉ muốn nghỉ hưu và nấu ăn cho em mỗi ngày.” Giọng anh trầm thấp và dịu dàng.
Tim cô nhói lên một cái, vô thức lấy tay đè lại...
Nếu có thể, cô đương nhiên sẽ nguyện ý...
Nhưng đáng tiếc là không thể.
Thẩm Thanh Ca buộc mình phải tươi cười và nói với giọng nhẹ nhàng, "Anh có thể theo đuổi trở thành người giàu nhất thành phố Thượng Hải không? Em thích đi du lịch, kiểu du lịch vòng quanh thế giới ấy.”
“A, vậy đợi lúc nghỉ hưu rồi thì chúng ta cùng đi du lịch vòng quanh thế giới.” Bạc Đình nói.
Cô không khỏi cảm thấy nghẹn ngào...
Chẳng lẽ anh lúc nào cũng mang cô theo trong kế hoạch của mình sao?
Dù sao cũng chỉ còn có mười năm...
“Còn phải đợi mấy chục năm nữa, em không chấp nhận lời đề nghị của anh.” Cô đổi chủ đề, nằm xuống đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Anh vừa hỏi vừa cởi cúc áo của cô, “Thanh Ca, em dường như rất hiểu anh…”
Ví dụ như những người anh em xung quanh của anh, món ăn anh yêu thích…
“…” Thẩm Thanh Ca nhanh chóng chớp mắt, cô biết rằng sự thay đổi đột nhiên của mình sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện.
“Bởi vì, em đã đọc tự truyện của anh, trong đó viết rất chi tiết.” Cô bịa ra.
Anh trầm mặc nhớ lại trong vài giây, sau đó đôi lông mày rậm rạp cau lại, “Đều do A Long! Cậu ta nhờ người phỏng vấn anh vài câu, sau đó lấy danh nghĩa của anh xuất bản sách.”
“Hóa ra là có người viết giùm anh…” Lúc này, cô mới nhận ra rằng tự truyện cũng như quá trình trở nên giàu có của Bạc Đình đều do A Long viết.
Nhưng rất đúng với sự thật nha!
Ít nhất, ở một thời không khác, cô đã dựa vào cuốn tự truyện đó thành công giúp anh tránh tai họa, cũng coi như là thúc đẩy mọi chuyện tiến triển nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận