Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 912 -




Vài giám đốc mượn gió bẻ măng, đã nhanh chóng cầm ly rượu vang đỏ đi mời Lý Kiều.
"Sếp Lý, được rồi, cô đừng để ý nữa! Ha ha, người không biết thì không có tội."
"Đúng vậy! Dù sao trước đây sếp Bạc cũng chưa từng công khai! Ai mà không thích một cái chàng trai trẻ có triển vọng như ngài ấy?"
"Sếp Bạc không có để ý đâu, cô yên tâm đi! Dù ngài ấy có nói gì đó về cô nhưng trong lòng ngài ấy cũng không nhớ đâu."
Lý Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nói có sai sao? Tôi đang nói chuyện với sếp Bạc, cô ta lại ngắt lời thì chính là không lịch sự!"
"Ừm.... Đúng, đúng, đúng!" Vài người gió chiều nào theo chiều đó hùa theo.
Lý Ngọc không thể chịu đựng được nữa, cậu ta không nể nang mà giáo huấn: “Cô ấy là vợ của sếp Bạc, người ta nói chuyện với chồng mình,chỗ nào là không lịch sự? Cô không biết thân phận của người ta nên mới chế nhạo người ta, cô nói xem là ai không lịch sự?"
Cậu ta là đại thiếu gia của công ty nhà họ Lý, nhưng cậu ta không gia nhập công ty của gia đình mình, mà lựa chọn tích lũy kinh nghiệm từ vị trí thấp.
Lý Kiều tức giận giậm chân, "Anh! Anh còn giúp đỡ người khác! Em thì chuyện nào ra chuyện đó. Cho dù cô ta là bà Bạc, ngắt lời cũng không đúng!"
“Lý Kiều, em còn ngụy biện? Ngay từ đầu em đối với sếp Bạc có tâm ý tốt sao? Bà Bạc uyển chuyển nói em, em còn cảm thấy uất ức? Nếu như cô ấy trực tiếp mắng em là hồ ly tinh, em mới vui sao?” Lý Ngọc hung dữ trợn mắt nhìn cô ta.
Lý Kiều sao có thể chịu được cục tức này?
Tay cô ta cầm ly rượu vang đỏ run rẩy: "Đủ rồi! Anh, anh vì một người phụ nữ quê mùa mà giáo huấn em?"
“Ha, người ta là chủ của trung tâm thương mại, cấp trên của anh! Chứ không phải người phụ nữ quê mùa như em nói.” Lý Ngọc cau mặt, đi mà cũng không quay đầu nhìn lại.
Chủ tịch của một số công ty đang xem trò vui biểu cảm lập tức trở nên trông như bị lỗ nặng.
“Hỏng rồi! Lần trước trung tâm thương mại mời tôi thuê mặt bằng ở đó, bí thư kia, tôi gặp cũng chưa gặp kêu anh ta đi rồi.”
“Tôi cũng vậy…. Sao cô ấy không nói cô ấy là bà Bạc? Haizz….”
Hoàng Tam cười trừ, anh ta nói: Chị dâu của chúng tôi thích dựa vào chính mình.”
Đến bãi đỗ xe, mở ra cửa xe, Bạc Đình ngồi vào ghế phụ.
“Em và các con ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
Thẩm Thanh Ca khởi động xe, “Chưa ăn! Em vừa về nhà thì đã tới bắt anh rồi!”
“Bắt anh? Thanh Ca, lẽ nào em tưởng anh ngoại tình?” Bạc Đình cau mày, “Không phải anh bảo Bạc An và Bạc Vân nói với em 8 giờ anh về sao?”
Cô lắc đầu, “Bọn nhỏ chưa nói, chỉ nói là anh lén lút đi tham gia bữa tiệc rồi, còn giấu giếm không nói cho em biết.”
Bạc Đình quay lại giận dữ nói với hai đứa nhỏ: “Sau khi về nhà sẽ phạt đứng! Lời cha nói các con đều không nghe phải không?”
Hai đứa nhỏ rất không phục.
"Cha đã uống rượu với dì đó! Thật xấu hổ!" Bạc Vân quay đầu sang một bên.
Bạc An làm ra vẻ một người lớn, nói: "Dì đó không đẹp bằng mẹ, cha, mắt nhìn của cha kém quá!"
Bạc Đình: "..."
Anh tức giận đến mức không nói nên lời, hai đứa nhóc này sao có thể phán cho anh tội danh ngoại tình chứ?
Còn nói rằng mắt nhìn của anh kém!
"Nếu các con còn nói lung tung, tối nay không cần ăn cơm nữa." Bạc Đình dạy bảo nói.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Hai con đừng vu oan cho cha, cha chỉ đang làm việc thôi.”
“Uống rượu cũng là công việc?” Bạc An hỏi ngược lại.
Bạc Vân cũng nói: "Nhưng nhiều chị gái trẻ như vậy đều tìm cha uống rượu."
Bạc Đình: "..."
"Anh Đình, con trai và con gái anh không muốn một đám phụ nữ vây quanh anh." Thẩm Thanh Ca nói đùa.
“Được rồi, từ giờ anh chỉ nói chuyện với đàn ông.” Bạc Đình bất đắc dĩ nói.
Khoé miệng của Thẩm Thanh Ca nhếch lên: “Anh yên tâm đi, sau này sẽ không có nhiều người không có ánh mắt, dù sao thì mọi người cũng đã thấy rồi, anh đã có vợ.”
Bạc Đình đột nhiên cảm thấy khi cô ghen thật dễ thương.
Anh quay lại hàng ghế sau nói: “Hai con nhắm mắt lại đi!”
Bạc An và Bạc Vân ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Anh hôn lên mặt Thẩm Thanh Ca một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận