Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 789 -




“Ngày mai chúng tôi đều tới hỗ trợ!” Mặt Hoàng Tam vô cảm, lúng ta lúng túng nói.
Xưa nay đã như vậy, bản mặt đó, giống như ai thiếu tiền anh ta vậy!
Rõ ràng đang nói lời hay, nhưng vẻ mặt lại như đang báo tang.
“Cảm ơn mọi người.” Thẩm Thanh Ca trả lời.
Vào lúc ban đêm, Thẩm Thanh Ca mời Hoàng Anh, Cổ Tiểu Liên, Ngụy Hồng, A Long, Hoàng Tam, Triệu Tiểu Tĩnh, Trương goá phụ ăn cơm ở tiệm cơm.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình tự mình xuống bếp.
Hai người bận việc hơn một giờ, bưng lên mười mấy món ăn.
Mọi người thèm đến nuốt nước miếng, chờ Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình vừa ngồi xuống, A Long đã nhịn không được gắp miếng thịt kho tàu ăn.
Những người khác thấy A Long động đũa, đều nhịn không được đồng loạt động đũa.
Cơm ăn một nửa, A Long nâng chén rượu lên, “Chúc mừng chị dâu!”
“Cảm ơn.” Tâm trạng của Thẩm Thanh Ca rất tốt, một hơi uống cạn sạch cốc bia đầy.
Những người khác thấy thế cũng muốn mời rượu, Bạc Đình nói: “Tôi thay Thanh Ca uống đi, cô ấy không uống được.”
“Ai da, anh Bạc Đình chiều chị Thanh Ca quá.” Hoàng Anh trêu ghẹo.
Thẩm Thanh Ca nhoẻn miệng cười, gương mặt ửng đỏ.
Mấy người đàn ông uống rượu tới 8 giờ thì kết thúc.
Trời tối đen, Bạc Đình lái xe mang Thẩm Thanh Ca về nhà.
Cô ôm eo anh, “Anh Đình, em thật sự rất vui vẻ.”
Khoé miệng Bạc Đình giơ lên, anh tự hỏi trong chốc lát, “Em vui vẻ, anh cũng vui vẻ.”
Anh vụng về nói lời âu yếm, làm cô buồn cười.
Tới nhà, lúc này Tống Nho đã ngủ.
Lúc này, Bạc Đình mới phát hiện gương mặt Thẩm Thanh Ca đã đỏ ửng, anh chọc trán cô, “Mới một ly bia đã say, em cũng quá yếu.”
Thẩm Thanh Ca không nói nên lời, có phải Bạc Đình coi cô như anh em hay không?
Sao lại nói chuyện như vậy với cô.
Cô xoa xoa trán, “Đáng ghét, em không có say…”
“Đáng ghét, em không có say.” Bạc Đình bóp giọng bắt chước cô nói chuyện.
Cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đấm đấm ngực anh, “Sao anh lại như vậy?”
“Chọc em chơi.”
Bạc Đình ôm bả vai cô, mang cô vào phòng ngủ, rót chén nước cho cô, “Anh đun nước tắm cho em, em cứ nằm trong chốc lát.”
Cô miệng khô lưỡi khô, ừng ực ừng ực uống nước, rất buồn ngủ.
Chờ khi Bạc Đình gọi cô tắm, thì phát hiện cô đã nằm trên giường ngủ rồi.
“Tắm xong rồi ngủ tiếp.” Bạc Đình đẩy đẩy bả vai cô.
Cô cảm thấy cả người đều rất nặng, cũng không muốn nhúc nhích.
“Không tắm.” Cô mơ hồ nói không rõ.
“Em ra mồ hôi, ngủ như vậy không thoải mái.” Anh dỗ dành.
Cô nhắm mắt, không muốn phản ứng anh.
Bạc Đình hôn một cái ở trên mặt cô, “Anh tắm giúp em.”
Thoáng chốc, Thẩm Thanh Ca sợ tới mức bật dậy.
“Em sẽ đi tắm!”
Cô xuống giường, cầm quần áo đi về phía nhà tắm nhỏ.
Bạc Đình cười khẽ.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên đúng 7 giờ.
Thẩm Thanh Ca bò dậy, rửa mặt xong, ăn cơm sáng, cô chọn một chiếc váy liền mùa thu màu xanh lam thay, để tóc quăn sau đó đánh phấn nền, kẻ lông mày, tô son môi màu đỏ.
Khi Bạc Đình tiến vào, nhịn không được nhìn chằm chằm mặt cô.
Đây là một loại vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ.
Trái tim anh đập mạnh hai cái, Thanh Ca đẹp quá.
“Đẹp không?” Cô hơi thẹn thùng.
Tuy rằng trước đó Bạc Đình mua rất nhiều đồ trang điểm cho cô, nhưng cơ hồ cô chưa từng dùng bao giờ.
“Đẹp.” Ánh mắt Bạc Đình dừng ở mặt cô.
Cô soi gương, cảm thấy son môi quá đậm, dùng giấy lau bớt cho nhạt đi mới đi ra cửa.
“Em ra cửa như vậy không thành vấn đề chứ? Váy đẹp không?” Cô hỏi.
Bạc Đình biết cô rất coi trọng chi nhánh này, xoa bả vai cô, “Vợ anh có thể khó coi à? Em cứ yên tâm đi!”
Cô hôn một cái trên mặt anh, “Coi như anh tinh mắt.”
Anh nhân cơ hội nhéo eo cô.
Hôn xong cô lập tức hối hận, dấu son môi hiện ở trên mặt anh.
Thẩm Thanh Ca dùng giấy lau dấu môi trên mặt anh, “Đợi chút nữa cắt băng, nói không chừng báo chí thật sự sẽ đến, nhiều người nhìn, em thật sự hơi căng thẳng.”
“Có anh ở đây, có cái gì mà căng thẳng?” Anh chọc chọc trán cô.
Đúng vậy, có anh ở đây, thế thì tính cái gì?
Nghĩ thế này, sự căng thẳng trong lòng cô lập tức biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận