Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 818 -




Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Triệu Tiểu Tĩnh rất ngưỡng mộ Thẩm Thanh Ca.
"Thanh Ca, vừa rồi cậu thật ngầu! Cậu lại dám cãi nhau với người đàn ông đó." Triệu Tiểu Tĩnh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thẩm Thanh Ca nói đùa: "Đây tính là gì đâu? Mình vẫn đang thắc mắc tại sao cậu không nói đấy."
"Mình chỉ dám bắt nạt người nhà thôi, bắt nạt những người dễ bắt nạt, nhưng còn những người không dễ bắt nạt thì mình liền..."
Hai người nhìn nhau và mỉm cười.
Sau đó, hai người đi dạo một vòng tại cửa hàng Tường Hòa.
Triệu Tiểu Tĩnh thử cũng không thử liền trực tiếp mua ba bộ quần áo: "Thanh Ca, quần áo trong cửa hàng của cậu đẹp như vậy, sao không có người tới mua?"
Hoàng Anh chống đầu, ngáp dài: “Chúng tôi không phải Cung Tiêu Xã, cũng không phải tiệm may, hơn nữa, tiệm may Quốc Doanh ở bên kia còn may nhái lại quần áo của chúng tôi, khách hàng nói sản phẩm của chúng tôi rẻ tiền mà lại không tốt."
“Vải trong cửa hàng của mấy người tốt như thế, so với vải ở tiệm may còn tốt hơn nhiều.” Triệu Tiểu Tĩnh biết rất nhiều, chỉ cần sờ vào là có thể biết được chất lượng vải.
Đáng tiếc không có nhiều khách hàng bình thường có ánh mắt như vậy.
Trở lại con ngõ nhỏ, Thẩm Thanh Ca đút tay vào túi áo khoác với vẻ mặt nặng nề.
Vừa đúng lúc Hồ Hoa tan làm về nhà nấu cơm cho hai đứa con của mình: "Thanh Ca, cô sao vậy? Sao sắc mặt của cô trông kém thế?"
"Hồ Hoa, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện. Cô có thể bảo anh trai cô đừng sao chép quần áo do tôi thiết kế nữa được không? Nếu không tôi sẽ kiện anh ta!" Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói.
“Hả?” Hồ Hoa không thể tin được, “Nhưng cô còn chưa kiếm được tiền, muốn kiện anh ta phải rất vất vả, còn tốn kém nhiều.”
Thẩm Thanh Ca nghiêm túc nói: “Cái này gọi là bóp chết chuyện từ khi còn trong trứng, trước khi anh ta kiếm được nhiều tiền thì tôi phải ngăn cản lại.”
Cô cũng không phải là thánh mẫu, cô sẽ không tỏ ra thương xót với bất kỳ ai cản trở công việc kinh doanh của cô.
"Được! Ngày mai tôi sẽ đi tìm anh ta." Hồ Hoa nói.
Thẩm Thanh Ca nói: “Ngày mai cô gọi cho tôi, chúng ta cùng đi.”
Khi trở về nhà, Bạc Đình đang thu dọn hành lý để đến Cảng Thành.
Cô không nói nên lời khi nhìn thấy chiếc vali bị Bạc Đình nhét đồ vào một cách loạn xì ngầu.
“Anh tránh sang một bên đi, để em làm cho.” Cô bất đắc dĩ nói.
Bạc Đình ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dài dưới cửa sổ.
Cô đóng gói quần áo bông và áo len của anh, còn lại là vest và đồ lót, đồng thời còn để rất nhiều tiền mặt cho anh.
“Anh đi một mình à?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Anh thành thật nói: “Hoàng Tam cũng đi.”
“Vậy khi đi Cảng Thành có cần báo cho nhà họ Bạc không?” Cô nghĩ Cảng Thành vẫn chưa trở về, Bạc Đình còn phải xin hộ chiếu, coi như là một nửa đi nước ngoài rồi.
"Trước đây anh cũng không nói gì về việc đi huyện Châu, lần này có gì để nói? Anh lại không đi du học như em." Anh lấy hộ chiếu từ trong ngăn kéo ra, ném vào vali.
Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh như được ngâm trong nước.
Không ngờ Bạc Đình lại còn có giác ngộ rất cao.
Anh cảm thấy có chút không tự nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm, "Em nhìn vậy là có ý gì?"
Cô cười và nói: “Em cảm thấy anh có tầm nhìn rất xa, giống như một doanh nhân yêu nước.”
Tai Bạc Đình hơi đỏ lên, Thanh Ca hâm mộ anh đến thế sao?
"Anh cũng sẽ giống như em đã nói, trở thành người mà em muốn anh trở thành." Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Cô cau mày, tinh nghịch gãi đầu: "Không, anh Đình, anh không có mục tiêu cho riêng mình sao?"
"Mục tiêu của anh là cho em có cuộc sống tốt hơn mọi người trong nhà họ Bạc."
Anh không có dự định gì cho mình, có thể cưới cô thì ước mơ của anh đã thành hiện thực.
Chỉ vì, anh không thể để Thanh Ca phải chịu đựng vất vả cùng mình được.
Trong lòng cô chợt nảy sinh nghi ngờ, vậy tại sao đời trước Bạc Đình lại trở thành người giàu nhất thành phố Thượng Hải?
Đột nhiên, có tiếng điện thoại từ nhà chính vang lên.
Reng reng—

Bạn cần đăng nhập để bình luận