Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 639 -




Bạc Đình nghe không nổi nữa, anh nghiền nát tàn thuốc trong gạt tàn thuốc, "Bạc Dạ ra tù rồi!"
“Hả?" Trong mắt Bạc Phúc Lộc và Bạc Bảo Quý toát ra ánh sáng.
Anh nhìn một đám ngu ngốc, cùng lười giải thích, liền đứng dậy rời đi.
“Bạc Đình, cháu nói rõ ràng đi chứ!" Bạc Phúc Lộc đuổi theo.
Bạc Đình ôm Thẩm Thanh Ca, "Nói cái gì! Ông đây muốn đưa vợ đi học.”
“Chỉ nói một câu, không chậm trễ.”
“Không chậm trễ? Vợ ông đây thi ít đi một điểm, không được nhận học bổng ông phụ trách sao? Ông hiểu tiếng Anh không? Vợ tôi tương lai phải ra nước ngoài." Bạc Đình dỗi trời dỗi đất.
“Này......" Bạc Phúc Lộc bị nghẹn lời.
Thẩm Thanh Ca giải thích, "Tóm lại, tìm được Bạc Dạ là được rồi.“
Thẩm Thanh Ca ngồi ở ghế sau xe đạp, gắt gao ôm eo của Bạc Đình, "Anh cũng hoài nghi Bạc Dạ à?"
“Ừ.”
“Anh ta làm như vậy có mục đích gì?" Cô không nghĩ ra.
Cho dù Bạc Dạ muốn trả thù cũng nên trả thù cô... Dù sao cũng là bọn họ đưa anh ta đi tù.
Vì sao nhất định phải chọn Bạc Trường Sinh vô tội nhất ra tay?
Một tay của Bạc Đình rời khỏi tay lái xe đạp, ở trên mu bàn tay cô vỗ vỗ, "Vì muốn làm nhà họ Bạc gà chó không yên, vừa rồi em còn không nhìn thấy sao?"
“Có lý." Lúc này cô mới hiểu ra, thì ra Bạc Dạ đang chơi một ván cờ lớn.
Anh ta cũng không trả thù một người, mà là muốn trả thù toàn bộ nhà họ Bạc.
“Nhìn thấy chú ba của anh, bây giờ em cảm thấy ra nước ngoài du học cũng không tốt lắm." Cô bĩu môi.
“Em khác với ông ta, ông ta vốn dĩ không có khả năng vẽ, nhưng nhất định phải vẽ.”
Cô nói: "Vậy nếu em ra nước ngoài hai năm cũng không học được gì thì sao?"
“Anh Đình nuôi em! Học tập cũng không nhất định là vì làm ra một phen thành tích, mà là vì cho em càng thông minh hơn." Bạc Đình an ủi.
“Vậy không bằng không ra nước ngoài..”
Bạc Đình vỗ vào mu bàn tay cô, cô bị đau, vội vàng rụt tay lại.
“Em nghĩ cái gì vậy? Em là Bạc Trường Sinh? Chán ghét đi học như vậy sao?" Anh cưng chiều dạy dỗ.
Cô há hốc miệng, rất không phục.
Tan học lúc 7 giờ tối.
Thẩm Thanh Ca về đến nhà, hàng xóm kéo nhau mang ghế nhỏ vào trong sân xem phim truyền hình "Có một thanh niên".
Cô nhìn theo, cảm giác rất không thú vị.
Đột nhiên, bốp ——
Trong đám người truyền đến tiếng tát vang dội.
Hồ Hoa chỉ vào một người đàn ông cao gầy, mặt lấm la lấm lét lớn tiếng nói: "Anh dám sờ mông của tôi!"
“Hừ! Một goá phụ như cô có cái gì đáng sờ? Mấy hôm trước, tôi còn nghe nói cô đi quyến rũ Bạc Đình. Nếu là ở mấy năm trước, cô đã bị mọi người chỉ trỏ ném đá rồi!”
Hồ Hoa bị nhục nhã đến đỏ mặt, "Thôi Thắng, anh chính là sờ mông tôi! Anh là tên khốn nạn, dám làm mà không dám nhận!”
“Hừ, cô chính là muốn lừa tiền của tôi đúng không?" Thôi Thắng cười lạnh.
Những chị em dâu khác cũng nói: "Hồ Hoa, cô cũng đừng gây rối nữa! Lừa tiền cũng không phải lừa như vậy.”
“Mấy ngày trước không phải cô còn nhào vào lòng Bạc Đình sao? Hôm nay có đàn ông chủ động sờ cô, cô còn cảm thấy không vui?”
“Ầm ĩ muốn chết! Cút!" Bạc Đình gầm nhẹ.
Những người phụ nữa này nói linh ta linh tinh, phá hư tình cảm vợ chồng của bọn họ, mấy người này muốn bị đánh sao?
Hồ Hoa chảy nước mắt, ấm ức đi ra ngoài, "Tôi không có nói dối!”
Nhưng không có một người tin tưởng, ở ngõ nhỏ này, trong lòng mọi người đều nghĩ Hồ Hoa chính là hồ ly tinh.
Sau khi phim truyền hình phát sóng xong, Kim Chi ưỡn bụng xin Thẩm Thanh Ca một chén nước uống.
Kim Chi nói với Tam Thuận: "Hôm qua Thôi Thắng còn sờ thắt lưng của em...... Đoán chừng Hồ Hoa không có nói dối.”
“Thôi Thắng không giống loại người đó, chắc do em suy nghĩ nhiều rồi, có phải hay không có người không cẩn thận đụng phải?" Tam thuận khuyên nhủ.
“Tốt nhất là do em nghĩ nhiều! Bằng không vợ của anh sẽ bị người đàn ông khác trộm mất." Kim Chi nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Thanh Ca nghe xong trong lòng sợ hãi.
Mấy chục người cùng nhau xem TV, ở trong đám người sờ bậy sờ bạ, thật sự rất dễ dàng thành công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận