Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 345 -




Hai người đạp xe trở về thôn, gió thổi tóc cô bay phất phới trước gió.
Ở cánh đồng xa xa, một nhóm nông dân đang cắm lúa non, trẻ em thì đang bắt côn trùng trên cánh đồng.
Cô thật sự thích cuộc sống bình yên này.
“Thanh Ca, em sẽ không cho rằng anh là một tên lưu manh nên muốn ly hôn với anh đấy chứ?” Bạc Đình hỏi.
Tuy rằng anh không để ở trong lòng những lời Khương Lê vừa nói, nhưng anh vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Cô không hiểu tại sao anh lại đột ngột hỏi như vậy.
"Anh Đình, anh không phải là một tên lưu manh."
Anh giải thích: "Em không thấy anh hung dữ sao? Em không thấy anh có thể sẽ đi đánh nhau sao? Hả?"
"Vậy anh là một tên lưu manh đẹp trai! Mà anh đã đẹp trai thì tại sao em lại phải ly hôn với anh chứ?" Cô trả lời một cách nghiêm túc.
Những lời này khiến Bạc Đình cau mày, vẻ mặt dịu dàng cũng trở nên có chút bất lực.
Vậy là anh có được vị trí này chỉ vì khuôn mặt ưa nhìn của mình thôi sao?
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, trong đời mình chuyện như thế này sẽ xảy ra với.
Đi vào thôn, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy một cảnh tượng trước này chưa từng có, mỗi thanh niên trí thức đang trồng lúa, bên hông đều nhét một cuốn sách vào thắt lưng.
Bất cứ khi nào có thời gian, bọn họ lại ngồi trên rìa ruộng, lấy sách ra, lẩm bẩm và ghi nhớ kiến thức cần thuộc.
Giọng này lấn át giọng kia, không ai chịu nhường ai.
Cảnh tưởng này trực tiếp khiến Thẩm Thanh Ca sợ hãi.
Nói không áp lực là nói dối.
“Mấy người này đúng là học đến liều mạng mà.” Cô thở dài.
Những người khác đều cầm sách vở học bài, chỉ có Đỗ Kỳ Kỳ là ngồi một mình, trong tay ôm một cuốn sổ ghi chép.
Một thanh niên trí thức nói: "Đỗ Kỳ Kỳ, cô đang đọc gì vậy? Cô có thể cho tôi mượn được không?"
"Thật xin lỗi, đây là đề cương do người thân của tôi từ thành phố Thượng Hải gửi đến. Tôi không thể cho người khác đọc được." Đỗ Kỳ Kỳ chân thành xin lỗi.
Những người khác mặc dù có chút không vui nhưng cũng không nói gì thêm.
Không có gì sai khi Đỗ Kỳ Kỳ không cho bọn họ mượn đề cương cả.
Kỳ thi đại học giống như hàng ngàn quân đi qua một cây cầu ván, ai cũng có mối quan hệ cạnh tranh, nếu thi cao hơn một điểm thì cơ hội đậu cũng sẽ cao hơn.
Một thanh niên trí thức khác đã phá vỡ tình huống khó xử giữa hai người và nói: "Không sao đâu! Lát nữa tôi sẽ dạy kèm vật lý cho cậu, còn cậu thì có thể dạy kèm cho tôi môn ngữ văn."
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Bạc Đình, nói: "Anh Đình, anh nhanh trở em về nhà, em cũng phải về nhà ôn bài."
Về đến nhà, sắc mặt của Bạc Đình lập tức tối sầm.
Có một số bạn học của Thẩm Thanh Ca đang đứng ở cửa, trong đó có Chu Hiểu Thiên.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Chu Hiểu Thiên, tim vẫn là không khống chế được đập không ngừng.
“Sao mấy người lại ở đây?” Cô hỏi ngay lập tức.
Ý của cô chính là anh Đình, em không biết vì sao đám người Chu Hiểu Thiên lại tới đây! Mối quan hệ của bọn em cũng không có tốt như thế.
Cổ Tiểu Liên nói: "Tôi có mấy câu hỏi không biết nên mới đến hỏi cô."
"Tôi cũng vậy..." Vương An Na thấp giọng nói.
Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn thằng vào Chu Hiểu Thiên, "Còn cậu thì sao? Tôi nghe nói cậu học rất tốt."
Chu Tiểu Thiên căng thẳng, trả lời như báo cáo cấp trên: "Bài thi tốt nghiệp của tôi thấp hơn của Thẩm Thanh Ca ba điểm, tôi muốn đến hỏi cô ấy vì sao tôi bị điểm thấp, chính là muốn hỏi tôi sai ở chỗ nào."
"......." Đôi môi của Bạc Đình dường như cong lên một chút, trên khuôn mặt anh tựa như có một chút tự hào.
Phải không?
Vợ anh chắc chắn điểm phải cao hơn tên ngốc này rồi.
Thẩm Thanh Ca thấy Bạc Đình không tức giận, liền gọi mọi người vào nhà: “Mọi người mau vào đi, chúng ta cùng nhau học."
Vừa mở cửa, mấy người bạn học của cô liền bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
Bước vào ngôi nhà nhỏ này liền nhìn thấy bồn hoa và gà con. Sân thì sạch sẽ, gọn gàng, còn rất có phong tình.
Mấy người bạn học này của Thẩm Thanh Ca đều xuất thân từ gia đình tốt, bố mẹ đều là cán bộ linh tinh.
Nhưng khi bước vào nhà, bọn họ vẫn là không khỏi ngạc nhiên. Sàn nhà nhà cô lát đá cẩm thạch và trên bàn thì để những chiếc tách trà gốm sứ tuyệt đẹp, trông giống những đồ vật mà các gia đình giàu có sử dụng ở thời cổ đại.
Điều quan trọng nhất chính là nhà cô sử dụng đèn điện! Không phải đèn dầu!
Học ở đây không phải sáng như học trong lớp sao?
"Thanh Ca, hóa ra nhà cô có đèn điện, chẳng trách cô học giỏi thế." Cổ Tiểu Liên hâm mộ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận