Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 720 -




Tam Thuận gật đầu, khó nhọc bế Kim Chi rồi bước ra ngoài.
Bạc Đình lái xe tải đến đầu ngõ, Tam Thuận và mấy người hàng xóm chật vật đưa Kim Chi lên ghế phụ.
Chiếc xe tải nhanh chóng phóng đi.
Những người hàng xóm mới phát hiện...
Bạc Đình có thể lái xe tải sao?
Chiếc xe tải đậu đầu ngõ là của gia đình Bạc Đình!
Bạc Đình cư nhiên là một tài xế xe tải!
Bọn họ đều nói rằng Bạc Đình là một người đàn ông chỉ biết bám váy đàn bà, bị vợ quản nghiêm khắc, không ngờ đến anh lại có một công việc đáng nể như vậy!
Đột nhiên, những người phụ nữ trong ngõ cảm thấy người đàn ông của mình vừa bất tài lại còn xấu tính.
Những người đàn ông cũng cảm thấy rất xấu hổ, bọn họ từng cười nhạo sau lưng Bạc Đình sợ vợ, bám váy đàn bà, không ngờ đến anh lại giấu kỹ như vậy, công việc tốt hơn họ gấp trăm lần.
“Thanh Ca, chiếc xe tải lớn ở đầu ngõ có phải là của nhà cô không?” Một cô con dâu trẻ tuổi không thể tin được hỏi.
Thẩm Thanh Ca gật đầu, cố ý nói: “Trong năm nay, Bạc Đình chỉ chạy có mấy lần.”
Bọn họ xấu hổ cúi đầu.
Đúng vậy, Bác Đình một năm chỉ chạy có vài lần, nhưng số tiền kiếm được một lần cũng đủ tiêu xài hơn nửa năm.
Bà Lý thở dài: “Tam Thuận không mang theo khăn hay chậu gì cả, haizz, vợ mang thai, cậu ta một chút cũng không chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Ca theo Hổ Tử về nhà để lấy chậu, khăn, băng vệ sinh và những thứ cần thiết khác để nhập viện, sau đó đạp xe đến bệnh viện.
Lúc này, Bạc Đình đang định lái xe trở lại để lấy thứ mà bác sĩ muốn thì có chút ngạc nhiên khi thấy cô đến.
"Sao em lại đến đây?" Bạc Đình thấp giọng hỏi.
“Làm việc tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến tây.” Cô mỉm cười nói.
Cô giao đồ cho Tam Thuận, Tam Thuận chân thành cảm ơn cô.
Bên kia cửa, trong phòng mổ, tiếng hét của Kim Chi chói tai đến mức Thẩm Thanh Ca sợ hãi.
Hai người không ở lại, Bạc Đình lập tức chở cô về nhà: “Về nhà ngủ nhanh đi, nếu không ngày mai em sẽ không dậy nổi.”
"Anh bây giờ sợ em dậy không được rồi à? Lúc trước khi bắt nạt em tại sao không nghĩ đến?"
Anh nhìn về phía trước, tự tin nói: "Hai cái này giống nhau sao?"
Sau khi về nhà, Bạc Đình bế Thẩm Thanh Ca lên giường: “Thanh Ca, anh vừa nghe thấy tiếng hét của Kim Chi khá là đáng sợ. Thôi thì chúng ta không cần sinh con đâu.”
"Anh đừng có nghe gió chính là mưa, thuận theo tự nhiên đi." Cô xoa tóc anh.
Bạc Đình ôm cô, yên tâm nằm xuống: “Anh chỉ nghĩ là phụ nữ các em thật vất vả.”
Cô muốn cười, Bạc Đình trông hung dữ thế này, cư nhiên lại nói ra những câu than thở như vậy!
Khi Thẩm Thanh Ca đi học về vào ngày hôm sau, cô nghe tin Kim Chi đã sinh một cô con gái.
Nhiều người hàng xóm nấu canh đem đi bệnh viện thăm, còn Bạc Đình không hề quan tâm.
Cũng đâu phải con của anh, có cái gì tốt mà xem.
"Anh sẽ không ghen tị với Tam Thuận chứ? Đến lúc đó chúng ta cũng sinh một đứa con gái." Thẩm Thanh Ca ôm mặt nói.
Anh vỗ nhẹ vào mông cô nói: “Em là sinh viên, đừng suốt ngày nói nhảm.”
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca làm xong bài tập về nhà liền chuẩn bị đi ngủ.
Bạc Đình nhân cơ hội lấy biện pháp an toàn từ trong ngăn kéo ra, nói: “Đợi tý rồi ngủ.”
Cô đỏ mặt chui vào trong chăn.
Một học kỳ trôi qua trong chớp mắt, vài ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Ông Lâm và Hồ Hoa sẽ kết hôn.
Sáng sớm cuối tuần, Thẩm Thanh Ca mặc áo khoác, thu dọn đồ đạc liền quyết định đến nhà Ông Lâm uống một ly.
Tam Thuận và Kim Chi bế con của bọn họ đến.
"Em gái, đây là số tiền hai người cho tôi mượn trước đây, tôi vừa mới bán heo rồi liền muốn đem tiền trả lại cho hai người." Tam Thuận cười nói.
Thẩm Thanh Ca cũng cười nói: "Anh khách sáo quá rồi."
“Đúng vậy, cảm ơn hai người, nếu không gia đình chúng tôi sớm muộn gì cũng tan.” Kim Chi ôm đứa bé vào lòng, vẻ mặt trở nên hiền lành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận