Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 388 -




“Chú quấy rầy vợ tôi ngủ!” Bạc Đình không nể mặt nói.
Cha Vương mặt không biến sắc nói, “Đúng đúng đúng! Thi xong thì nên ngủ bù, là chú sai.”
Có câu nói thế nào nhỉ?
Duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười.
Thẩm Thanh Ca thấy ông ấy hèn mọn như vậy, cũng ngượng ngùng, “Chú Vương, chú vào ngồi đi.”
“Được.”
Vì thế, cha Vương câu nệ ngồi vào sô pha.
Bạc Đình ôm cánh tay, tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”
“Còn không phải chuyện nhà xưởng sao? Bạc Đình, cháu đi xem chút đi, thật sự chúng tôi không tìm được người hiểu biết về xe hơi nhỏ! Đừng nói đến việc hiểu biết xe hơi nhỏ, nhiều người còn chưa từng thấy nó.”
“Không có hứng thú.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
“Sao lại không có hứng thú? Chú đã nói tốt với chủ nhiệm rồi, nếu cháu có thể tới, cháu biết mỗi tháng tiền lương bao nhiêu không? 30 đồng tiền đó!" Cha Vương làm ra vẻ ‘thế này còn không bắt được cậu à’.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy buồn cười.
30 đồng tiền!
Wow, nhiều tiền thật đó.
Khoé mắt Bạc Đình giật giật, cạn lời, “A.”
“Thế này còn không bắt được cậu à?” Cha Vương tự tin hỏi.
Anh cảm thấy khó hiểu, “Chút tiền ấy, chú muốn bắt ai?”
Cha Vương nháy mắt suy sụp.
Đúng vậy, suýt chút nữa đã quên, Bạc Đình có xe vận tải chạy.
Đây chính là một công việc béo bở, có thể vớt được không ít tiền.
Đúng lúc này, Khương Lê đi ra từ phòng bếp, “Bạc Đình, con đi thử chút đi. Mẹ cũng thấy ở trên báo, nhà nước đang nâng đỡ xưởng xe, nếu xưởng xe có thể phát triển tốt, kinh tế địa phương đi lên, huyện thành sẽ có thể có được một cái cầu vượt đến Phúc Kiến…”
“Anh Đình, anh đi giúp đỡ đi.” Thẩm Thanh Ca cũng nói.
Cha Vương xoa xoa tay, mong chờ nhìn Bạc Đình.
Ánh mắt kia, người không biết còn tưởng rằng ông ấy có ý gì đó với Bạc Đình.
Bạc Đình bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, nhưng nói trước, cháu chỉ hỗ trợ, không định làm lâu dài.”
“Được.” Cha Vương gật đầu.
Bây giờ yêu cầu gì cũng được, chỉ cần Bạc Đình chịu tới.
Cuối cùng bọn họ hẹn ngày mai sẽ đi xưởng xe.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nằm trên giường, cô chọc tay vào ngực anh, "Có phải anh căng thẳng hay không?”
“Anh căng thẳng cái gì?”
“Ngày mai phải đi xưởng xe vẽ bản lắp ráp đó! Nếu anh không vẽ được, chẳng phải mất mặt sao?”
Bạc Đình cười khẽ, “Bây giờ anh sẽ vẽ cho em xem.”
Anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô qua, thật sự bắt đầu vẽ ở lòng bàn tay.
Cô thấy rất ngứa, lập tức rút tay về, “Em sai rồi! Anh đừng vẽ! Vậy tại sao anh không ngủ được?”
“Anh đang nghĩ, hẳn là xưởng xe của bọn họ không có công cụ chuyên dụng, vậy phải nhờ người đi huyện Châu mua.” Anh giải thích.
Cô hỏi: “Cần công cụ gì?”
Có lẽ trong không gian của cô sẽ có.
“Công cụ sửa xe, hẳn là nhà xưởng của bọn họ chỉ có công cụ có kích cỡ của xe vận tải thôi.” Bạc Đình phỏng đoán.
Loại công cụ này, hình như trong không gian có.
Cô nói: “Ngày mai em nhờ bạn của em đưa cho anh.”
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, “Cảm ơn Thanh Ca.”
Cô xoa xoa trán, “Mau ngủ đi.”
Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình loé sáng, “Trước đây anh từng đồng ý với em, thi xong sẽ hôn đến khi em cảm thấy đủ thì thôi."
“Không cần…” Cô thật sự sợ hãi.
Anh không cho cô thời gian từ chối, môi mỏng lấp kín cánh môi cô, lấy nụ hôn để chặn lại.
Ngày hôm sau, Bạc Đình đạp xe đạp đi xưởng xe.
Vương Quý tự mình tới đón anh, “Anh Bạc Đình, đãi ngộ của xưởng chúng tôi không tồi, anh chọn đúng rồi đấy.”
“Bớt dát vàng lên mặt đi, chính là cậu không có việc gì đi tìm việc cho tôi!” Bạc Đình liếc anh ta một cái.
“Ha ha, tôi thật sự không còn cách nào.” Vương Quý gãi ót.
Khi sắp vào cửa phòng thiết kế, Bạc Đình đặt xe đạp qua một bên.
Bảo vệ vỗ ghế dựa, “Chàng trai, cậu yên tâm! Lãnh đạo nói rồi, phải đối đãi thật tốt với xe của cậu, để tôi bảo dưỡng xe đạp cho cậu!”
Bạc Đình: ???
Không phải chỉ là rửa một cái xe đạp cũ nát à, thế mà cũng dám nói bảo dưỡng!
“Xưởng của các người, bảo vệ ở đây đều rất có tài mà chưa được người khác phát hiện.” Anh châm chọc nói.
Vương Quý nghe không ra tốt xấu, cười nói: “Còn không phải sao? Kỹ thuật bảo dưỡng của xưởng chúng tôi cậu cứ yên tâm, cái đầu trọc của xưởng trưởng cũng phải bóng loáng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận