Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 437 -




Tuy Bạc Trường Sinh còn nhỏ tuổi, nhưng vì đã được đi theo cha mình gặp qua rất nhiều loại người khác nhau, nên cô bé rất thông minh.
Cô bé có thể cảm nhận được Đỗ Kỳ Kỳ tiếp xúc với cô bé là có mục đích khác, cũng không phải là thật lòng đối xử tốt với cô bé.
“Em không cần phải nghe người khác nói, em có thể tự mình cảm nhận ra được.”
Đỗ Kỳ Kỳ tức giận đến có thể phun ra máu!
Cô ta đã chi ra hơn mười đồng tiền cho đứa bé này, thậm chí còn đi chân trần xuống dòng sông lạnh giá tìm đá cho nó trong thời kì kinh nguyệt…
Cô ta đã làm tất cả những điều ngu ngốc như thế!
Kết quả là bây giờ đứa trẻ này lại quay lưng không chịu nhận người?
“Trường Sinh! Nếu chị có chỗ nào khiến em khó chịu, thì chị xin lỗi em có được không?” Đỗ Kỳ Kỳ gượng cười.
“Em không thích đi chơi với người lớn.” Bạc Trường Sinh đáp lại một cách lễ phép.
Những gia giáo đã thấm vào xương cốt nên cô bé không thể trực tiếp bày tỏ sự chán ghét người khác ra bên ngoài, nên cô bé chỉ có có thể nói một cách gián tiếp.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đang phóng nhanh trên con đường quê.
Có hai người đàn ông xa lạ từ đằng xa nhìn thấy Bạc Trường Sinh.
“Nhìn đi! Trường Sinh đang ở kia! Xem ra thân phận con gái của nó đã bị phát hiện!”
“Người ở bên cạnh Trường Sinh nhất định là Thẩm Thanh Ca! Chị của tôi bảo chúng ta phải bắt cóc cô ta, để bắt Bạc Đình hứa anh ta sẽ không bao giờ đặt chân đến thành phố Thượng Hải, sau đó mới thả người đi.”
Vừa dứt lời, chiếc xe màu đen liền dừng lại.
Hai người nhanh chóng xuống xe, đeo mặt nạ đen nhìn như xã hội đen rồi chạy về phía Bạc Trường Sinh.
“Cứu với…” Nhìn thấy cảnh đó, Đỗ Kỳ Kỳ sợ hãi đến mức bỏ chạy.
Bạc Trường Sinh bị bỏ lại một mình.
Hai người đàn ông nhanh chóng đuổi kịp Đỗ Kỳ Kỳ, đánh cô ta bất tỉnh rồi vác cô ta lên vai đem đi.
“Đưa cho Bạc Đình xem!” Người đàn ông đó ném bức thư đến trước mặt Bạc Trường Sinh.
Bạc Trường Sinh có chút bất ngờ khi nghe được giọng nói của người đàn ông kia, nhưng cô bé lại không hề sợ hãi.
Cô bé cúi người xuống, chậm rãi nhặt bức thư lên định xem nội dung bên trong một chút.
Nhưng mà… cô bé không biết chữ!
Tất cả là do cô bé không chịu chăm chỉ học tập lúc ở nhà trẻ.
Vì thế Bạc Trường Sinh đành nhanh chóng mang bức thư chạy về nhà.
Cô bé vội vàng chạy vào nhà, “Không ổn rồi! Không ổn rồi! Vừa rồi có hai kẻ xấu bắt Đỗ Kỳ Kỳ đi… Sau đó còn đưa cho em một bức thư.”
“Thư gì?” Thẩm Thanh Ca duỗi tay ra muốn lấy bức thư.
Bạc Trường Sinh lại trịnh trọng đưa lá thư cho Bạc Đình.
Bạc Đình vừa mở lá thư ra, có chút không nói nên lời.
“Có bị khùng không vậy?” Anh nhận xét.
“Nội dung là gì thế?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
“Nội dung bên trong là gì thế ạ? Em không biết chữ.” Bạc Trường Sinh cũng tò mò hỏi.
Bạc Đình giải thích cho Thẩm Thanh Ca, “Trong thư viết, em bị bắt cóc, bảo anh đêm nay 9 giờ có mặt ở rừng cây nhỏ, sau đấy phải thề không bao giờ đặt chân vào thành phố Thượng Hải nữa, nếu không sẽ giết con tin.”
Thẩm Thanh Ca:…
Bọn bắt cóc ngu ngốc.…
“Chắc hẳn bọn họ đã nhầm lẫn Đỗ Kỳ Kỳ với em! Anh Đình, có cần báo án không?” Thẩm Thanh Ca cũng cảm thấy hết chỗ nói.
Bạc Đình không cần nghĩ ngợi liền nói: “Không cần đâu.”
Đỗ Kỳ Kỳ cũng không phải là người nhà anh, lại chẳng có liên quan gì đến anh cả.
Tại sao lại phải quản đến sự sống chết của cô ta?
Thẩm Thanh Ca cũng không muốn cứu Đỗ Kỳ Kỳ, cô chỉ muốn đưa kẻ xấu ra trước công lý mà thôi, “Tốt nhất vẫn nên báo án đi, để bắt ba ba trong rọ.”
“Trường Sinh thật là dũng cảm, gặp phải người xấu cũng không hề sợ hãi.” Cô vui mừng đến mức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa của Trường Sinh.
Bạc Trường Sinh cười đến mức hai mắt nhìn như hai vầng trăng lưỡi liềm, rồi nói: “Bởi vì, bởi vì bọn họ là chú và bác của Trường Sinh… Cho dù bọn họ có trùm kín mặt thì em cũng vẫn nhận ra hai người đó!”
Tại sao lại có thể ngu ngốc như vậy?
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đều hoàn toàn không nói nên lời.
Chắc sau này nên đề nghị người nhà bọn họ đừng nên tự làm kẻ bắt cóc, tự mình làm chắc còn tốt hơn.
“Những gì chiếu trên phim truyền hình quả thực đều là giả! Người mà em quen biết dù có đeo khăn che kín mặt hay mang mặt na thì em đều có thể nhận ra.” Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng phàn nàn.
Bạc Đình không nghe rõ: ‘Cái gì?”
“Không có gì đâu… Em chỉ nói mấy người kia thật là ngu ngốc.”
“Chị dâu, thật ra vừa nãy Trường Sinh có chút sợ hãi! Trường Sinh sợ bọn họ đến bắt em đi, thế thì Trường Sinh không thể ở cùng chị dâu nữa rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận