Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 504 -




Lời miêu tả của cô ta càng ngày càng thái quá, ông nội Bạc cũng lắc đầu.
“Tiểu Dung, cháu yên tâm, ông sẽ chữa khỏi được cho cháu!”
“Hu hu… Cháu không có mắc bệnh gì hết! Tại sao không có ai chịu tin cháu?” Tịch Dung hoảng hốt.
Chẳng lẽ cô ta thật sự bị điên?
Đột nhiên, Thẩm Thanh Ca mỉm cười mỉa mai với cô ta.
Tịch Dung lúc này mới bình tĩnh lại, quả nhiên cô ta không hề bị điên, tất cả những chuyện này đều không phải là ảo giác.
Nhưng người phụ nữ này là người duy nhất trên thế giới này biết cô ta không bị điên…
“Tịch Dung, kẻ làm hại người khác cuối cùng sẽ làm hại chính mình.”
Sau khi ghi chép biên bản kết thúc, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca cùng nhau về nhà.
“Em thật sự không bị thương sao?” Anh không yên tâm lại hỏi thêm lần nữa.
“Cô ta tự mình rơi xuống nước! Em làm sao có thể bị thương được?”
Anh cúi xuống hôn cô, ghé sát vào tai cô: “Về đến nhà anh sẽ kiểm tra em.”
“Em biết ngay là anh không có ý tốt gì mà.”
“Như thế nào là có ý tốt? Nắm tay em mà mặt đỏ bừng thì mới gọi là có ý tốt sao?”
Cô cảm thấy miệng lưỡi của Bạc Đình bây giờ còn lợi hại hơn cả cô rồi! Sau này nếu có cãi vã thì cứ kêu Bạc Đình ra ngoài mà cãi nhau hộ.
Cuối tuần, ông nội Bạc mời Thẩm Thanh Ca ăn cơm để bày tỏ sự xin lỗi.
Biệt thự nhà họ Bạc.
Trên bàn ăn có đủ các loại thức ăn khác nhau, thể hiện ra đây là một bữa tiệc lớn.
Hải sâm, bào ngư, cái gì cũng có.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy những đồ ăn đắt tiền và sang trọng được bày trên bàn, không khỏi tặc lưỡi, ”Anh Đình, đây là món mà người giàu có các anh hay ăn sao?”
“Giống như nhà giàu mới nổi vậy.” Bạc Đình đánh giá với vẻ kinh thường.
Ông nội Bạc vỗ đùi, “Thằng nhóc này! Đây không phải là vì muốn mở tiệc tiếp đãi Thanh Ca hay sao? Tất nhiên phải mang những thứ tốt nhất ra rồi.”
“Thanh Ca, hôm nay cháu uống thêm mấy chén canh đi, đây là canh gà bong bóng cá sở trường của bà đấy.” Bà nội Bạc hai tay cầm khăn ướt, bưng nồi thịt hầm lên, từng bước đi đến bàn ăn.
“Cảm ơn bà nội.”
“Thanh Ca thật ngoan.”
Bữa cơm đã sẵn sàng, bốn người ngồi xuống bàn ăn.
Ông nội Bạc dẫn đầu gắp cho Thẩm Thanh Ca vài miếng bào ngư, “Cháu mau ăn thử đi, đây là món phật nhảy tường! Ông đã mời đầu bếp phương nam chính tông làm món này đấy.”
“Cháu cảm ơn ông nội nhiều.” Thẩm Thanh Ca đã sớm thèm ăn món phật nhảy tường, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Ở đời trước, cô chỉ có thể xem qua món này trên TV, càng không nói đến lúc này.
“Làm bộ làm tịch.” Bạc Đình gắp lấy một miếng hải sâm.
Bà nội Bạc đánh vào tay anh, “Đấy là miếng to nhất! Miếng này là đặc biệt chuẩn bị cho Thanh Ca!”
“Thanh Ca không thích ăn đồ tanh như vậy.” Bạc Đình bất đắc dĩ đặt đũa xuống.
“Không hề tanh một chút nào!” Bà nội Bạc gắp hải sâm cho vào bát của Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca vừa cúi đầu nhìn liền cảm thấy hoảng sợ, không biết từ khi nào ông nội đã gắp cánh gà và đùi gà cho đầy vào bát cô…
Cô thật sự không ăn hết được chỗ thức ăn này.
“Thanh Ca, cháu ăn nhiều vào! Vì sự việc của Tiểu Dung, ông bà đều cảm thấy rất ngại với cháu! Chúng ta cũng lo Bạc Đình sẽ không bao giờ đưa cháu về nhà thăm chúng ta!”
Bạc Đình cười nhạt nói: “Là do hai người thích người có học thức, đừng có đổ hết tội lỗi lên người cháu.”
“Thằng nhóc này, nói chuyện khó nghe thế! Như thế nào là thích người có học thức?” Ông nội Bạc liếc xéo anh.
Bà nội Bạc giải thích: “Ông nội cháu chỉ là thích giả vờ thôi! Lúc nhỏ ông ấy không được đi học, nhưng sau khi đi lính đã được học viết với học đọc, sau đấy ông ấy liền cảm thấy mình vượt trội hơn những người khác.”
“Nói thế nào nhỉ? Cái gì càng thiếu thì càng phải khoe khoang. Ông chỉ cảm thấy tự ti về việc mình không được học hành nhiều!” Bạc Đình cười nói.
Ông nội Bạc đỏ bừng mặt chỉ vào Bạc Đình: “Cháu… rời khỏi bàn mau! Không được ăn nữa!”
Thẩm Thanh Ca cười khúc khích, cô đặt chân gà vào bát của Bạc Đình, ”Em không ăn được nữa rồi.”
“Vẫn chỉ có vợ thương anh thôi.” Giọng Bạc Đình chợt trở nên dịu dàng.
Nhìn thấy điều này, ông nội Bạc tức giận đến mức gân xanh đều nổi lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận