Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 925 -




Diệp Chính trầm tĩnh nhìn cô ấy, ánh mắt cực nóng đến mức cơ hồ muốn thiêu hủy cô ấy.
Môi anh ta hơi nhấp, “Không sao.”
Miêu Miêu không dám nhìn vào đôi mắt của anh ta, cô ấy nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn về nơi khác.
Thẩm Thanh Ca nhìn hai người bọn họ, không khỏi cười lên.
Khi Diệp Chính đang ngồi, Thẩm Thanh Ca đã vội không ngừng nói: “A Chính, tôi muốn mảnh đất ở bên cạnh miếng trung tâm thành phố kia! Cậu ra giá đi.”
“Chị dâu, nhìn chị nói kìa. Cũng không phải chỉ cần em ra bao nhiêu, chị thật sự trả chừng đó.” Diệp Chính bỡn cợt nhìn cô, cầm văn kiện lật xem.
“Trong lòng cậu tôi nhỏ mọn như vậy sao?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi lại.
Diệp Chính nói: “Theo như cách anh Bạc Đình nói thì là… Biết sinh sống.”
Nhìn văn kiện hồi lâu, Diệp Chính mở miệng: “Chị dâu, hai chúng ta không cần mở họp dong dong dài dài thương lượng với nhau, thấp nhất hai triệu.”
Hiện tại giá hàng tăng cao, tiền đã không đáng giá như vậy.
“Một triệu năm trăm ngàn.” Thẩm Thanh Ca trả giá.
Diệp Chính chỉ cười không nói, tựa hồ nghe một chuyện chê cười.
“Giám đốc Diệp, tôi giới thiệu một chút kế hoạch của chúng tôi cho anh, lầu một của trung tâm có thể dành riêng cho quý công ty một khu tuyên truyền tiêu thụ…” Miêu Miêu giới thiệu đâu vào đấy.
Diệp Chính nhìn cô ấy chăm chú, trong lòng nhộn nhạo, tất cả đều là cô ấy.
Căn bản nghe không lọt một chữ.
Thẩm Thanh Ca bắt chéo chân, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi.
Qua mười mấy phút, Miêu Miêu giới thiệu xong.
Thẩm Thanh Ca khẽ nâng cằm về phía cô ấy, “Miêu Miêu, em đi ra ngoài một chút, chị và giám đốc Diệp tâm sự riêng.”
Miêu Miêu suy đoán Thẩm Thanh Ca chê mình ăn nói không tốt, áy náy lập tức ra cửa.
Xác định người đi xa, Thẩm Thanh Ca cười nói: “A Chính, Miêu Miêu nói thế nào?”
“… Em không nghe.” Diệp Chính đỡ đỡ mắt kính.
Khóe miệng cô giơ lên, “Bạc Đình cũng nói với tôi, nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn chú ý đến cô ấy. Nếu việc làm ăn này của chúng ta làm thành, kế tiếp tôi sẽ khiến cho Miêu Miêu đi bàn bạc với cậu.”
Mặt Diệp Chính buồn bã, giọng điệu trở nên hung hãn, “Chị coi Miêu Miêu là cái gì? Chị dâu, hôm nay sẽ không có ai coi trọng Miêu Miêu, chị cũng sẽ đẩy Miêu Miêu ra bên ngoài?”
“Thật là không biết lòng tốt của người khác! Bản thân dơ thì nhìn ai cũng dơ!” Thẩm Thanh Ca liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Mảnh đất này của cậu tôi từ bỏ, tôi không cần, cậu đi đi!”
Lúc này Diệp Chính mới phản ứng lại, đây là ý tốt của Thẩm Thanh Ca, đôi mắt anh ta trừng lớn, cười giống như một đứa trẻ, “Chị dâu… một triệu năm trăm ngàn thì một triệu năm trăm ngàn!”
"Hừ…” Thẩm Thanh Ca lười phản ứng anh ta.
“Một triệu ba trăm ngàn!” Diệp Chính sửa đúng nói.
Lúc này cô mới nâng lên mí mắt liếc nhìn anh ta, “Kế tiếp cậu tìm Miêu Miêu là được!”
“Cảm ơn.” Diệp Chính trịnh trọng nói.
Thẩm Thanh Ca thở dài, “Tôi nhắc nhở cậu một câu, hành động trước đó của cậu, lưu lại bóng ma tâm lý cho Miêu Miêu. Cô ấy không so đo, đó là cô ấy lương thiện, nếu cô ấy thật sự không thích cậu, chắc chắn cậu phải biết khó mà lui.”
“Em biết…” Diệp Chính thu lại ánh mắt, “Nếu không phải nhờ chị hỗ trợ, cả đời này em đều sẽ không quấy rầy cô ấy nữa.”
Cô yên tâm gật đầu, “Chút nữa cậu có rảnh không?”
“Em định trở về công ty.” Diệp Chính không hiểu ra sao, không biết tại sao cô hỏi cái này.
Thẩm Thanh Ca cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Bạc An và Bạc Vân sắp tan học, nếu hai người không có việc gì giúp tôi đón bọn trẻ đi. Ở nhà trẻ Thiên Dương…”
Diệp Chính tươi cười, gật đầu thật mạnh, “Được.”
Tan tầm, Thẩm Thanh Ca xem xong văn kiện đang chuẩn bị ra cửa, Bạc Đình đã tới rồi.
“Anh Đình, con đâu?” Cô nhìn khắp nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận