Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 826 -




Mẹ Cổ trợn trắng mắt liếc nhìn cô ấy, “Con hồ đồ quá! Cha con để con đến thành phố Thượng Hải học tập, vì để con trở lại thôn Phú Quý trồng trọt à? Con không thể ở thành phố Thượng Hải đến cuối cùng?”
“Yên tâm đi! Đại học sư phạm khi tốt nghiệp sẽ được phân phối công việc.” Cổ Tiểu Liên đắc chí nói.
Mẹ Cổ hạ giọng, “Cho nên, đầu tiên con phải mua nhà ở thành phố Thượng Hải! Thanh Ca kiếm đầy bồn đầy chén, để người chị em tốt này cũng kiếm chút thì làm sao? Không phải con nói nửa tháng trước, một ngày đã bán hơn trăm bộ quần áo à, vậy thì được trích bao nhiêu phần trăm? Cơ hội tốt như vậy, cũng không thể để Hoàng Anh cướp mất!”
“Thanh Ca nói, bây giờ cô ấy lấy ít lãi tiêu thụ mạnh, không kiếm được bao nhiêu tiền.” Cổ Tiểu Liên có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy cũng không biết tại sao lại thế này, sao mẹ vừa đến thành phố Thượng Hải đã thành như vậy.
“Con ngốc quá! Người khác nói gì thì con tin nấy! Cô ấy có thể nói cho con mình kiếm lời bao nhiêu sao? Có thể mua xe hơi không?” Mẹ Cổ liếc xéo cô ấy một cái, bước nhanh vào cửa hàng của Thẩm Thanh Ca.
Lúc này, Thẩm Thanh Ca đang dọn dẹp.
Giá áo trên mặt đất và trên tường treo đầy áo khoác mới làm, áo bông, váy linh tinh.
“Thanh Ca, giữa trưa rồi, cháu vẫn chưa ăn cơm nhỉ.” Mẹ Cổ nhiệt tình nói.
Thẩm Thanh Ca lấy ghế ra cho bọn họ ngồi, "Cháu định chốc nữa đến tiệm cơm Tường Hòa ăn.”
“Sủi cảo của dì làm, cháu nếm thử đi.” Bà ta mở cặp lồng ra, đưa đũa tới trước mặt cô.
Thẩm Thanh Ca thấy thế cũng không chối từ, người khác cố ý tới đưa cơm, không ăn chẳng phải là không cho mặt mũi?
“Sủi cảo thơm quá, cảm ơn thím.” Cô nhận lấy cặp lồng rồi bắt đầu ăn.
Mẹ Cổ buông tay, nhìn cô ăn từng miếng một.
Nhìn cô đã ăn một nửa, mẹ Cổ mới ấp ủ mở miệng, “Thanh Ca, nghe nói cháu muốn ra nước ngoài? Cửa hàng quần áo của cháu lớn như vậy cũng cần người trông nhỉ? Nếu không thì để Tiểu Liên?”
"Cháu đã tìm được người rồi.”
Lúc này, Thẩm Thanh Ca mới hiểu được tại sao đột nhiên mẹ Cổ tới đưa cơm, hoá ra là chờ sẵn ở chỗ này.
Lông mày của mẹ Cổ giật giật, “Ai thế? Không phải là Hoàng Anh kia chứ?”
“Không phải Hoàng Anh.” Thẩm Thanh Ca lập tức giải thích.
“Thím biết mà! Rốt cuộc Hoàng Anh cũng không học mấy năm, nào thích hợp như Tiểu Liên của chúng ta? Vừa biết ghi sổ vừa cẩn thận, ha ha… thi cuối kỳ lần này nó còn đứng top năm trong lớp đó.” Vẻ mặt của mẹ Cổ kiêu ngạo.
Cổ Tiểu Liên có chút ngượng ngùng, “Mẹ, mẹ đừng quấy rầy Thanh Ca ăn cơm! Không phải chúng ta còn muốn đi chợ mua đồ ăn à? Chúng ta đi nhanh đi!”
Giọng mẹ Cổ bỗng nhiên đề cao, “Không vội!”
“Thanh Ca, ha ha, thím coi cháu như con gái, thím không vòng vo nữa. Cháu mời ai đó? Tiền lương một tháng bao nhiêu?”
Thẩm Thanh Ca thu hồi gương mặt tươi cười, có chút không vui, mẹ Cổ cũng không phải giám đốc nhân sự, có tư cách gì chỉ chỉ trỏ trỏ ở trước mặt cô?
Không biết tiền lương linh tinh có tính riêng tư à?
Giọng nói của cô hơi lạnh, “Người mà bạn của Bạc Đình đề cử, tiền lương một tháng 30 đồng, hoa hồng cũng không cao.”
“Người bạn kia đã vào đại học chưa?” Mẹ Cổ lại hỏi.
Thẩm Thanh Ca nhàn nhạt nói: “Đây là việc riêng của người ta! Hơn nữa mặc kệ cô ấy có học đại học hay không, công việc này đơn giản, có miệng là có thể làm.”
“Thanh Ca, cũng không thể nói như vậy được! Người từng học đại học, chắc chắn càng làm việc tỉ mỉ hơn! Nếu không thì cháu để người bạn kia đổi với Tiểu Liên của chúng ta?” Mẹ Cổ yêu cầu.
Mặt cô lập tức đen lại , không ngờ rằng mẹ của nhân viên cũng tới xen vào sự nghiệp của cô.
“Như thế nào? Tiểu Liên tìm được công việc tốt rồi? Thím, thím đừng ngại ngùng, nếu Tiểu Liên muốn từ chức cứ việc nói thẳng! Đều là bạn, trong lòng cháu sẽ không có ý kiến.” Thẩm Thanh Ca buông cặp lồng ra.
Vừa nghe đến muốn sa thải Cổ Tiểu Liên, mặt mẹ Cổ lập tức bị dọa đến mức trắng bệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận