Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 169 -




“Em không đứng vững!” Cô ngại ngùng giải thích.
Bạc Đình cười nhạt nói, "Ồ, chân mềm liền nói chân mềm, còn nói đứng không vững! Em đang chọc anh cười sao?"
“Sao anh lại nói như vậy?” Cô đấm nhẹ vào ngực anh.
Anh lập tức hôn lên môi cô, "Em đừng nóng giận, anh đi nấu cơm ngay đây."
Cô còn chưa kịp đồng ý thì anh đã đưa cho cô một cuốn sách từ vựng.
Cô rũ mắt xuống và nghiêm túc học thuộc lòng.
Vào buổi tối, Bạc Đình đốt ngải cứu ở trong phòng ngủ, sau đó mới để Thẩm Thanh Ca vào làm bài.
Anh sửa máy đánh chữ trong nhà chính đầy muỗi.
Thẩm Thanh Ca đã làm một vài trang bài tập, cô có một chút kỳ lạ khi thấy Bạc Đình không về phòng.
Khi cô đi vào nhà chính, cô thấy Bạc Đình đang đập tay vào đùi, trên đùi anh đột nhiên xuất hiện một vết máu.
“Anh Đình, anh vào phòng sửa đi.” Cô ngoắc tay.
“Vô phòng anh sẽ làm phiền em. Việc học của em rất quan trọng. Anh muốn nuôi một sinh viên đại học." Bạc Đình nửa đùa nửa thật nói.
Điều này khiến trái tim cô đập lỗi nhịp.
Anh thật sự tin rằng cô có thể vào đại học!
Nhưng cô thậm chí còn chưa đi học tiểu học.
Trên đời sao lại có người ngu ngốc như vậy, đi tin lời cô đến vậy.
Cô nháy mắt với anh, nũng nịu nói: "Ở trong phòng một mình chán lắm, anh ở với em đi."
Bạc Đình không thể chịu đựng được hành động làm nũng của cô, vì vậy anh nhanh chóng đặt chiếc tua vít trên tay xuống.
Thịch thịch thịch ——
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Thẩm Thanh Ca vội vàng đi ra mở cửa.
Trong bóng đêm, Đỗ Kỳ Kỳ đứng ở ngoài cửa, đáng thương nhìn cô, "Thanh Ca, chúng ta làm lành đi, tôi thật sự biết sai rồi!"
“Tôi không có ý xấu, tôi chỉ là ghen tị với năng lực của cô, cho nên mới cử báo cô nhiều như vậy. Ở trong thôn tôi chỉ có cô là bạn thân duy nhất thôi! Cô mặc kệ tôi, tôi sẽ sống như thế nào đây?"
Thẩm Thanh Ca khoanh tay, "Cô được đàn ông yêu thích như vậy, cô còn sẽ thiếu bạn sao? Trong lòng cô đang nghĩ gì, tôi biết rất rõ, cô không cần phải diễn nữa."
“Thanh Ca, tôi thật sự thay đổi rồi! Về sau ai dám nói bậy về cô, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho họ!" Đỗ Kỳ Kỳ vẻ mặt thành thật, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Với bộ dáng này, ai không biết còn tưởng cô ta bị thứ gì đó đoạt mất thân thể!
Thẩm Thanh Ca liếc cô ta một cái.
Bỗng nhiên, Bạc Đình sắc mặt âm trầm đi tới, thanh âm lạnh lùng mà cứng rắn: "Sao lại là cô?"
“Tôi, tôi đến xin lỗi Thanh Ca……”
“Không cần! Cô có biết chúng tôi ghét cô cỡ nào không? Nếu lần sau cô lại đến tôi sẽ đánh chết cô!” Bạc Đình đấm một cái vào cách cửa gỗ, gầm nhẹ một tiếng.
Đôi chân của Đỗ Kỳ Kỳ run lên vì sợ hãi, cô ta vội vàng bỏ chạy.
“Sau này đừng lui tới với cô ta, nếu cô ta quấy rầy em, hãy gọi cho anh.” Bạc Đình dùng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Cái người thanh niên trí thức này không phải là thứ gì tốt!
Luôn nói xấu anh trước mặt Thanh Ca!
Luôn tìm cách phá hoại tình cảm của họ.
Cô gật đầu, "Ừ!"
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Thanh Ca tìm thấy một chai dầu cù là từ ngăn kéo.
Cô kéo Bạc Đình ngồi xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt anh, thoa dầu cù là lên chỗ anh bị muỗi đốt sưng tấy lên.
“Tại sao em lại bôi cho anh đồ dành cho phụ nữ?" Bạc Đình nói.
Anh là một người đàn ông, một tên lưu manh, sao có thể bị hầu hạ như vậy?
“Cái gì mà đàn ông đàn bà? Bị muỗi đốt, bôi cái này sẽ đỡ ngứa." Cô giải thích.
Hắn nhàn nhạt nói: "Dùng nước miếng bôi lên là được rồi."
“Ghê tởm.” Cô đứng dậy nhéo cánh tay anh.
“Em không cảm thấy ghê tởm khi hôn anh à?” Bàn tay to của anh vỗ vào mông cô.
Cô đỏ mặt, vội vàng ngồi xuống phía đối diện tiếp tục làm bài tập.
Bạc Đình nhanh chóng thay ga trải giường, thuận tiện lấy quần áo lót của cô ra ngoài để giặt.
Thẩm Thanh Ca muốn cản anh lại không cho anh giặt, nhưng nghĩ lại, cả hai người đều đã kết hôn!
Còn xấu hổ cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận