Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 367 -




“Bạc Đình! Nghe một chút vợ của con nói cái gì? Cô ta chính là muốn lấy tiền của nhà họ Bạc.” Bạc Thọ Khang mỉa mai nói.
Thẩm Thanh Ca quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra Bạc Đình tới, đôi mắt hiện lên ánh sáng.
“Bạc Đình, con thấy rõ gương mặt thật của cô ta rồi chứ?”
Bạc Đình đi tới ôm vai cô, rũ mắt xuống nhìn cô, “Ở trong lòng của em anh còn rất có giá trị.”
“Anh Đình có giá trị nhất.”
Anh cười châm chọc, vô cảm liếc mắt nhìn Bạc Thọ Khang, “Nếu không như vậy thì sao? Vợ của tôi nên làm như thế nào? Đưa tiền không cần, là đồ ngốc sao?”
Bạc Thọ Khang xem như hiểu rõ, ở trong lòng của Bạc Đình thì Thẩm Thanh Ca làm cái gì cũng đúng.
Căn bản không thể nói đạo lý.
“……”
“Ông nhanh chóng mang theo bảo mẫu cùng con trai bảo mẫu của ông biến mất khỏi mắt tôi đi, đừng quấy rầy đến chúng tôi.” Bạc Đình lười biếng ngáp một cái.
Bạc Thọ Khang nắm tay thành nắm đấm, hạ giọng nói: “Ông nội của con bệnh nặng đang nằm viện, nếu con lại không quay về sẽ hối hận cả đời.”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lóe ra ánh sáng, nhưng còn không kịp bắt giữ liền biến mất không thấy.
Anh không để ý chút nào nói: “Chờ vợ tôi thi đại học xong, tôi sẽ trở về.”
“Thật là không có tiền đồ! Sớm muộn gì cũng chết ở trên người của phụ nữ!” Bạc Thọ Khang tức giận đến dẫm chân.
“Vậy thì cũng tinh mắt hơn ông nhiều.”
Bạc Thọ Khang hét lên: “Chuyện của cha cùng mẹ con, con không hiểu! Sao con có thể nói chuyện với cha như vậy?”
Bạc Đình lôi Thẩm Thanh Ca đi, “Thanh Ca, đừng để ý đến ông ta, thật là mất mặt.”
“Ồ……”
Bạc Thọ Khang tức giận đến mức tay run rẩy, “Này, con tìm cho cha một chỗ ngủ đi.”
“……” Bạc Đình giả vờ không nghe thấy.
Dù sao ông ta có tiền, còn lo không có chỗ để ngủ sao?
Bên kia, Tịch Dung lén lút đi vào phòng nhận và gửi thư.
“Vừa rồi Thẩm Thanh Ca đưa cái gì lại đây vậy?” Tịch Dung tò mò hỏi.
Thật ra cô ta muốn nhìn xem Thẩm Thanh Ca gửi thứ gì đi ra ngoài!
Vương An Kỳ khoanh tay nói, “Không thể trả lời.”
“Cô để tôi nhìn xem một cái, tôi cũng không nhìn không.” Tịch Dung lấy ra một đồng tiền từ trong túi lắc lắc ở trên không trung.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, một đồng tiền chính là rất nhiều.
Đồ nhà quê này chắc chắn sẽ lấy.
Vương An Kỳ phụt cười, “Một đồng tiền? Cô đuổi tên ăn mày à? Tôi cho cô một đồng tiền thế nào? Cô cút xa một chút cho tôi!”
“Tôi đưa nhiều tiền hơn một chút thì được rồi đi? Năm đồng tiền? Mười đồng tiền?”
“Vừa thấy liền biết cô muốn làm chuyện xấu! Người trong thôn thích Bạc Đình rất nhiều, tôi mới không giúp cô.”
Tịch Dung tức giận đến trợn trắng mắt, “Cô là đồ nhà quê, ngay cả tiền mà cũng không cần!”
“Giữ miệng của cô sạch sẽ một chút! Trách không được Bạc Đình chướng mắt cô, ha ha, lớn lên xấu hơn Thanh Ca còn chưa tính, còn lòng dạ hiểm độc nữa.”
“Cô nói lại lần nữa xem!” Tịch Dung duỗi tay kéo lấy tóc của Vương An Kỳ.
Vương An Kỳ cũng không tỏ ra yếu kém, duỗi tay cào mặt của Tịch Dung.
Chỉ một lát sau, tiếng động quấy nhiễu thanh niên trí thức trực ban bên cạnh, bọn họ đều lại gần khuyên can.
“Người phụ nữ này muốn trộm thư của Thẩm Thanh Ca!”
“Chậc, sẽ không lại là người thích Bạc Đình đi?”
“Chúng ta trực tiếp đưa cô ta tới cửa, làm Bạc Đình nói rõ ràng với cô ta.”
Tịch Dung cảm thấy rất chột dạ, cô ta tránh thoát trói buộc, chạy đi ra ngoài.
Cô ta mới không cần bị Bạc Đình nhìn đến chính mình chật vật như vậy!
Ngày hôm sau.
A Long tới cửa đem chuyện nghe được nói lại cho Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình nghe.
Lúc này, Bạc Đình cùng Thẩm Thanh Ca đang ăn cơm sáng.
“Đại cả, anh không biết đâu! Nghe nói tối hôm qua Tịch Dung nổi điên thế mà cùng nữ thanh niên trí thức đánh nhau rồi! Hình như là vì nhìn trộm thư của chị dâu.” A Long cười nói.
“Tịch Dung?” Bạc Đình lẩm bẩm đọc một lần.
Đúng rồi, cô gái ở tại nhà bọn họ gọi là Tịch Dung.
Thẩm Thanh Ca véo ở trên đùi anh một cái, “Đọc tên của người khác làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận