Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 850 -




Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca đã thảo luận với Bạc Đình, "Anh Đình, chiếc váy này của em bây giờ rất nổi tiếng! Nhiều người hỏi em nó được may ở đâu."
Bạc Đình gật đầu: “Hôm nay có mấy người hàng xóm tới gõ cửa, cũng hỏi anh.”
“Em muốn sản xuất hàng loạt, nhưng giá vải quá cao, hơn nữa thêu thùa cũng không đơn giản, chi phí nhân công có lẽ cũng sẽ cao, em muốn liên hệ với bên nhà xưởng. Nhưng em sợ không có thời gian để đi phía nam…” Cô nói ra những cân nhắc của mình.
Anh chỉ vào má bên trái của mình.
“Làm gì?” Cô cau mày.
“Hôn anh đi.” Bạc Đình nói.
Cô hôn lên má trái của anh.
Bạc Đình nhẹ nhàng nói: “Em không cần đi phía nam, anh phát hiện có một trấn cách đây tám mươi km có mấy nhà xưởng, em có thể đi hỏi thăm một chút.”
Cô lập tức trở nên hưng phấn, hôn lên mặt anh: “Anh Đình, anh thật giỏi.”
“Anh sẽ hỏi mượn nhà họ Bạc một chiếc ô tô, nhiều nhất là hai ngày nữa, thì anh có thể đưa em đến tìm nơi đó.” Anh hứa hẹn.
Thẩm Thanh Ca lập tức đi thu dọn hành lý: “Em sẽ mang theo bản vẽ thiết kế và quần áo đi, nhưng không biết kỹ thuật của nhà xưởng họ có làm được hay không.”
Sáng sớm hôm sau, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca lái xe ra khỏi thành phố Thượng Hải.
Trên đường đi, Bạc Đình câu được câu không hỏi: “Em định sản xuất bao nhiêu chiếc?”
“Một ngàn chiếc.” Cô nói.
Anh gật đầu: “Em còn muốn sản xuất bộ quần áo nào khác không?”
“Có, em đã mang theo tất cả bản vẽ thiết kế.” Cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Nếu đến thời điểm đó nhà xưởng có thể tin cậy được thì bọn họ sẽ trực tiếp ký hợp đồng.
Cô mang theo bánh mì đi, đến buổi trưa họ ăn tạm một ít..
Trước khi trời tối, xe ô tô đi ngang qua một cái thôn.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình dự định chi một số tiền để dùng bữa tại nhà người khác trước khi tiếp tục lên đường.
Sau khi xuống xe, Bạc Đình nhanh chóng tìm được một gia đình.
Một cặp vợ chồng nhiệt tình mời họ vào nhà.
"Hai người đến từ thành phố Thượng Hải à? Đến ngồi đi. Hôm nay chúng tôi tình cờ làm thịt xào đấy." Người phụ nữ mở cửa ra.
Người đàn ông trung niên nói to: "Đào Tử, đi lấy bát đũa đi."
Một cậu bé da ngăm khoảng mười lăm, mười sáu tuổi chân tay nhanh nhẹn, lấy hai bộ bát đĩa và đũa từ trong bếp mang ra.
Thẩm Thanh Ca đã đói từ lâu, khi ngửi thấy mùi thịt, bụng cô cồn cào khó chịu.
“Chúng tôi đã làm phiền mọi người rồi." Cô cười nói.
"Có gì đâu? Hai người đã trả tiền rồi, cứ ăn thoải mái đi. Đừng khách sáo." Người phụ nữ thẳng thắn và tuỳ tiện.
"Bà thật là khờ! Ăn nói không suy nghĩ gì cả!" Người đàn ông nhẹ giọng trách mắng.
Thẩm Thanh Ca bật cười.
Cả gia đình cùng ngồi vào bàn ăn, cùng ăn với Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình.
Đào Tử tò mò hỏi: “Chị, hai người đều là người thành phố Thượng Hải, vì sao lại tới chỗ này?”
"Chúng tôi tới đây tìm xưởng may. Em có biết đường không? Sau bữa tối chúng tôi sẽ đi đến đó." Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng hỏi.
Đào Tử, là một ông cụ non, gật đầu nói, "Gần thôn chúng em có hai cái, lát nữa em sẽ dẫn anh chị đến chỗ đó."
"Này, cứ đưa bọn họ đến nhà xưởng Hồng Tinh, lẻn đi vào, đừng gây ồn ào đấy."
"Được ạ!"
Thẩm Thanh Ca nghe được thành kiến ​​của gia đình họ, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.
Họ ăn rất nhanh, chỉ mười phút là xong.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cùng nhau uống trà, ngồi đó một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
Bọn họ cùng Đào Tử đi đến cổng thôn, khi nhìn thấy chiếc xe, sắc mặt Bạc Đình sa sầm.
Lốp xe ô tô bị xì hơi!
Anh lẩm bẩm một câu chửi thề.
"Không sao đâu, để lát nữa tìm công cụ, bơm lốp xe lại là được rồi." Thẩm Thanh Ca an ủi anh.
Bạc Đình trực tiếp mở mui xe ra, “Bên trong cũng bị động vào.”
Thẩm thanh Ca có chút hoảng sợ khi lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Cô không hiểu, chỉ trong chưa đầy một giờ sau khi họ đến đây, bọn họ đã trêu chọc người dân ở đây sao?
”Haizz..." Đào Tử thở dài.
Đột nhiên, nhiều người dân trong thôn cầm đèn pin hoặc đèn dầu chạy ra xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận