Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 568 -




Sau khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình ăn xong, bàn bên cạnh vẫn đang cụng ly uống rượu trong trạng thái say hoàn toàn.
Tiệm cơm quốc doanh rất gần Đại học Kinh Hải, chỉ mất mười phút đi bộ.
Chỉ mất ba hoặc bốn phút để Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca đến khu dạy học.
Cô đi đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm: “Thưa thầy, có bạn nam nào họ Lý được nhận học bổng không ạ?”
“Không có!”
“Vậy có phải bạn học họ Lý ở lớp bên cạnh đã nhận được học bổng cho học sinh nghèo không?” Thẩm Thanh ca hỏi
Chủ nhiệm lớp đã hỏi chủ nhiệm lớp bên cạnh, và kiểm tra danh sách học bổng thì tra ra được.
“Đúng vậy! Là học sinh lớp tôi Lý Đại Bằng”
“Vậy thì em muốn tố cáo cậu ta! Cậu ta đang chiêu đãi mọi người ăn nhậu ở tiệm cơm quốc doanh. Chẳng phải học bổng nên cấp cho những học sinh không đủ tiền ăn sao? Cậu ta nhận được học bổng rồi thì lại sài phung phí như vậy, thật không công bằng cho những học sinh thực sự nghèo khó khác.”
Chủ nhiệm lớp bên cạnh cau mày, “Cơm có thể ăn bậy, lời nói nhưng không thể nói bậy bạ! Lý Đại Bằng là lớp trưởng của lớp thầy, thành tích học tập tốt, rất có trách nhiệm, nghe nói nhà em ấy khá nghèo.”
Thẩm Thanh Ca nói bằng giọng điệu chắc chắn, ” Thầy cùng em đi xem thì sẽ biết ngay? Cậu ta hiện tại đang ở tiệm cơm quốc doanh bên ngoài trường học.”
Hai vị chủ nhiệm lớp nhìn nhau gật đầu, quả thực chuyện này nên tự mình xác minh vẫn là tốt hơn.
Cả 3 người bước nhanh về phía tiệm cơm quốc doanh.
Vừa đến cửa liền nhìn thấy Lý Đại Bằng ném một đồng tiền lên bàn, “Thêm ba chai bia, đậu phộng và đậu nành!”
Chủ nhiệm lớp bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng sửng sốt, người đứng trước mặt ông khác hoàn toàn với lớp trưởng trong trí nhớ của mình.
“Lý Đại Bằng, đây là cách em tiêu tiền học bổng? Em không phải là học sinh nghèo sao?” Chủ nhiệm lớp đột ngột xuất hiện nói.
Lý Đại Bằng cùng những học sinh khác sợ hãi đứng đậy, khoảng khắc nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, bọn họ lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Con nhỏ này dám đi tố cáo bọn họ!
“Thưa thầy, điều kiện gia đình em không tốt! Nhưng không có nghĩa là người nghèo không có khả năng đãi mọi người ăn uống. Ai nói học sinh nghèo là phải nhịn ăn nhịn mặc, ăn không đủ no mặc không đủ ấm?” Lý Đại Bằng ngụy biện
Chủ nhiệm lớp không nói nên lời.
Thẩm Thanh Ca trực tiếp đi thẳng đến chỗ người phục vụ, “Bàn của bọn họ ăn hết bao nhiều tiền?”
Người phục vụ bắt đầu bấm tay đếm, ”Tổng cộng là tám đồng hai mươi bốn xu.”
“Lý Đại Bằng! Làm sao một học sinh nghèo lại có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy đãi người khác một bữa tối? Gần bằng nửa tháng lương của một gia đình bình thường rồi." Chủ nhiệm lớp tức giận nói.
Lý Đại Bằng đỏ mặt cuối đầu.
“Thầy sẽ hủy tư cách học sinh nghèo của em, lát nữa đem năm đồng tiền học bổng trả lại cho thầy!” Chủ nhiệm lớp tức giận quay người bỏ đi.
“Thầy, thầy...” Lý Đại Bằng gần như bật khóc.
Tiền đã tiêu rồi, làm sao trả lại được?
Lại phải xin tiền ba mẹ.
Bạc Đình chạy xe đưa Thẩm Thanh Ca về nhà, “Em không sợ sẽ bị bọn họ trả thù à.”
“Em luôn tin rằng người tốt nhiều hơn người xấu. Cho dù bọn họ có trả thù em thì vẫn còn có anh mà.” Cô vỗ nhẹ vào vai anh.
Khóe miệng Bạc Đình nhếch lên.
Vừa đến cửa nhà, đã nhìn thấy Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu đang ngồi trước cửa nhà.
Sắc mặt Thẩm Thanh Ca hơi tối lại, “Anh Đình, bọn họ quả nhiên vẫn đến.”
“Haha... Bạc Đình, dì là dì của cháu, chúng ta đến thành phố Kinh Hải chơi, cháu sẽ không mặc kệ chúng ta đúng không?” Khương Tiểu Nha hỏi.
Sắc mặt Bạc Đình đen tối, đá một cục đá hướng về phía bọn họ.
Khương Tiểu Nha, Vương Nhị Cẩu sợ hãi đứng dậy.
“Các người đã sống ở nhà Bạc Thọ Khang ít nhất cũng một tháng đúng không? Bị đuổi ra rồi giờ lại đến tìm tôi?” Bạc Đình mỉa mai hỏi.
“Này... chúng ta thật sự đến bước đường cùng rồi.” Vương Nhị Cẩu cười nói.
Khương Tiểu Nha cũng nói: “Đúng vậy, cảnh sát cảm thấy chú dì đáng thương khi lưu lạc đầu đường nên đã đưa chúng ta tới đây, với lại không phải chị cả đang bị bệnh sao?” Dì có thể chăm sóc cho chị ấy.
Bạc Đình tức giận siết chặt tay nói: “Hai người còn có mặt mũi mà nhắc đến mẹ tôi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận