Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 259 -




Người nhà họ Thẩm thấy cảnh này cũng cảm thấy mất mặt, nhanh chóng kéo Thẩm Kiều Kiều về nhà.
Long Bà cũng quay lưng ra về.
"Ai da, đại ca, chị dâu, thật xin lỗi, hai người tới nhà em chúc mừng, còn lại gặp phải kẻ điên Thẩm Kiều Kiều này." Tiểu Triệu áy náy nói.
Thẩm Thanh Ca xua tay nói, "Chuyện này cậu không có lỗi, ai bảo tôi ở nhà họ Thẩm sống nhiều năm như vậy chứ?"
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca chào tạm biệt rồi cùng nhau trở về nhà, lúc hai người đi ngang qua nhà của bà nội Thẩm, bên trong vọng ra tiếng kêu của Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Thắng Lợi cảm thấy Thẩm Kiều Kiều đang làm mất mặt người nhà họ Thẩm, ông ta liền dùng cây gỗ hung hăng đánh cô ta.
"Aa......aaaaaaaa........"
"Tao đánh chết mày cái đồ xui xẻo, ngay cả Long Bà mà mày cũng dám xúc phạm."
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình tay trong tay đi trên đường trở về nhà.
"Anh Đình, nếu em thật sự là yêu quái thì sao bây giờ?"
Bạc Đình nhéo nhẹ mũi cô, "Vậy thì em nhất định là hồ ly tinh hoá thành."
"Tại sao." Cô hình như có chút không vui.
Hồ ly tinh có cái gì tốt chứ?
Không phải trước mặt anh cô luôn trong dáng vẻ đáng yêu sao? Ít nhất cô cũng nên là con thỏ con hoặc con mèo nhỏ chứ? Sao lại biến thành hồ ly tinh rồi?
“Ai bảo em suốt ngày tán tỉnh anh xong để đấy, đã thế còn không phụ trách.”
“Ai tán tỉnh anh chứ! Đấy là tại anh suy nghĩ linh tinh ấy chứ.”
Bạc Đình trêu chọc nói, “Không trong sáng? Nếu trong sáng thì làm sao có con được chứ?”
Cô nhẹ giọng hừ một tiếng, “Đang ở bên ngoài mà, sao lại nói những lời không đứng đắn như thế.”
Thấy cô xấu hổ thành như vậy, Bạc Đình liền cười nhẹ, cả quãng đường cũng không nói gì nữa.
Tết chính là khoảng thời gian nhàn nhã nhất, không phải đi làm, không phải đi học, chỉ có ở nhà ăn và chơi.
Vì Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đều không có nhiều người thân nên những ngày sau, bọn họ cũng chỉ ở nhà.
Trong phòng ngủ, trên mặt đất có một cái bếp lò.
Bạc Đình thì đang sửa chữa các linh kiện trên bàn, còn Thẩm Thanh Ca thì đang ngồi đọc sách.
”Anh Đình, sau này em đi học, anh ở nhà cũng phải tự nấu cơm mà ăn đi biết chưa.”
Bạc Đình gật đầu, “Ừm, buổi tối anh sẽ đi đón em.”
Trường học chỉ cách nhà bọn họ có nửa giờ đi bộ.
Vậy mà Bạc Đình cứ nhất quyết muốn đón cô về bằng xe đạp.
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
Thẩm Thanh Ca đi ra mở cửa.
Cô thấy Đỗ Kỳ Kỳ đang cầm mấy cuốn sách cấp hai trên tay.
"Thanh Ca, trường cấp hai sắp khai giảng rồi, không phải cô trách tôi lần trước không báo trước cho cô sao? Lần này tôi đến báo trước cho cô một tiếng, cô dành chút thời gian đến trường cấp hai trong thôn để đi học đi." Đôi mắt cùng giọng nói của Đỗ Kỳ Kỳ tràn đầy sự nhạo báng.
Thẩm Thanh Ca chuẩn bị đóng cửa lại, “Không cần đâu.”
Đỗ Kỳ Kỳ nghe xong liền ra vẻ như một trưởng bối mà nói: “Thanh Ca, cô là đại biểu phụ nữ, nếu không có học thức thì làm sao làm được chứ? Tôi tạo cơ hội cho cô đọc sách, cô nên biết trân trọng cơ hội này đi chứ!”
“Ai nói với cô là tôi không muốn đi học? Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian ở trên người của cô, tôi chuẩn bị đi đến trường cấp ba học.”
“Cái gì, cô chuẩn bị đi học trường cấp ba…..” Đỗ Kỳ Kỳ nghe xong mặt liền biến sắc.
Điều cô ta tự hào nhất là cô ta có học thức cao hơn Thẩm Thanh Ca, nếu Thẩm Thanh Ca cũng học trường cấp ba, vậy chẳng phải khoảng cách giữa bọn họ sẽ được thu hẹp lại sao?
Không thể như vậy được!
Đỗ Kỳ Kỳ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thẩm Thanh Ca, kiến thức của trường cấp ba rất khó! Cô lại không có kiến thức cơ bản, học trường cấp hai đã rất khó khăn rồi, càng đừng nói là học trường cấp ba! Cô nghe lời tôi đi, cô nên bắt đầu học ở trường cấp hai sẽ tốt hơn.”
“Cô không tin tưởng vào khả năng dạy của mình, là cô không có bản lĩnh! Tôi có học giỏi hay không, còn phải xem tôi có thiên phú hay không. Cô chỉ là một người dậy ở trường cấp hai mà thôi, cũng đừng đến trước mặt tôi khoe khoang.” Vừa nói, Thẩm Thanh Ca vừa đóng cửa lại.
Đỗ Kỳ Kỳ đứng ở ngoài cửa, hận không thể ói ra ba ký máu.
“Hừ, một người thất học, còn học người khác đi học trường cấp ba! Thật đúng là buồn cười!”
Đúng lúc này dì Quan đi ngang qua, nhịn không được mà dừng lại nói: “Đỗ Kỳ Kỳ, cô không nên nói như vậy! Thanh Ca đây là ham học hỏi, đáng ra cô nên khích lệ cô ấy! Chứ sao lại buồn cười?”
Mấy người phụ nữ khác trong thôn ai cũng có ấn tượng xấu về Đỗ Kỳ Kỳ, ai bảo chuyện của cô ta cùng với Triệu Sơn Hà và Vương Chí đã truyền đi khắp thôn chứ.
Để cô chống mắt lên xem, Thẩm Thanh Ca, một người thất học có thể thi đậu vào trường cấp ba không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận