Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 194 -




“Chúng tôi mới không thèm cầu xin cô.” Khương Lê hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Thanh Ca vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bà ấy và cười nói: "Không cần liền không cần."
Ở phía bên kia, người đàn ông với cánh tay băng bó đã đến bưu điện.
Anh xếp hàng đợi nửa tiếng đồng hồ mới đến lượt mình.
Anh ta nhờ người làm ở bưu điện gọi điện đường dài: "Đồng chí, giúp tôi gửi một câu nói đến bưu điện huyện Châu. Anh Đình, chị dâu bị ốm phải nhập viện rồi, hình như rất nặng! Dì út của anh còn tới làm loạn nữa."
Người trực tổng đài cầm ống nghe và chuyển câu nói này của anh ta.
Thẩm Thanh Ca làm trứng gà và đẩy chúng ra chợ đen bán.
Chưa đến buổi trưa, nhìn thấy cô đến, nhiều tiểu thương vội vàng buông những chiếc bánh bao cứng đã cắn xuống như là thấy nước ở giữa sa mạc.
Bọn họ cầm lấy tiền xu và lao đến quầy hàng của cô để tranh nhau mua.
“Này, chị gái, sao hôm nay buổi trưa chị lại tới đây?"
Thẩm Thanh Ca tay chân nhanh nhẹn múc trứng gà, sau đó Hoàng Anh bọc chúng trong những tờ báo và đưa cho bọn họ.
“Sáng nay tôi không có việc gì nên đến đây.” Cô trả lời qua loa.
Những người bán hàng rong đến mua trứng bao vây ba tầng trong và ba tầng ngoài, thật nhiều dì keo kiệt ki bo cư nhiên cũng cầm tiền tới mua, Thẩm Thanh Ca nóng đến mức toát hết mồ hôi.
Việc buôn bán này còn nhiều khách hàng hơn cả buổi chiều.
Điều này làm dì Lưu không hài lòng, người đã đến đây để khoe khoang.
Lúc trước tất cả mọi người đều ghen tị khi nghe bà ta nói, bà ta sắp mở một quầy hàng ở nhà ga xe lửa!
Bây giờ Thẩm Thanh Ca đã đánh cắp sự nổi bật của bà ta!
Dì Lưu trợn tròn mắt, ở bên ngoài đám người nói: "Cô gái, công việc buôn bán thật tốt a, nếu có thể ở nhà ga bán trứng gà của cô thì chắc chắn sẽ rất nổi!"
“Đúng vậy! Tôi ở chỗ này còn bán tốt như vậy, nếu đến nhà ga có khi kiếm được nhiều gấp 10. Liền sợ ở đây tôi bán không tốt, kêu tôi ra nhà ga bán, bán không được không phải sẽ mất hết mặt mũi sao?" Thẩm Thanh Ca nói với giọng điệu đùa giỡn.
Dì Lưu bị lời nói châm chọc làm cho tổn thương, bà ta tức giận nhìn quầy bút đối diện, "Đúng vậy, nếu tôi là cô, tôi sẽ không đến nhà ga xe lửa! Dù sao các người cũng không bán được một cây bút nào."
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, người bán hàng rong đến mua trứng đột nhiên im lặng.
Hoàng Anh đỏ mặt, áy náy nói: "Chị Thanh Ca……”
“Ha ha, như vậy còn tốt hơn là có người chạy trối chết, liền khăn lụa cũng không kịp thu! Bút bán không được, tôi còn có thể trả hàng lại." Thẩm Thanh Ca cười nói, không hề tức giận.
Điều này làm dì Lưu thiếu chút nữa mất bình tĩnh, bà ta cố chấp nói: “Cứ giả vờ đi, tôi không tin là cô không thèm để ý.”
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo dài kiểu Trung Quốc đi tới.
“Bút máy đâu? Không phải mấy người vừa nói bút máy à?" Da của người đàn ông này rất trắng, nhìn liếc mắt một chút đã có thể nhận ra anh ta đã sống một cuộc sống rất tốt đẹp.
Hoàng Anh đột nhiên trở nên hoạt bát, ngẩng cao đầu, "Đúng vậy! Ở đây này!"
Người đàn ông sững sờ nhìn xung quanh và thận trọng nói: "Tôi đến mua bút máy, tôi đến từ thành phố Thượng Hải, đã có người giới thiệu tôi đến đây mau."
Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca sáng lên!
Có tin tức về thuốc trị bệnh tim của mẹ rồi.
Thẩm Thanh Ca ra hiệu cho Hoàng Anh trông quầy hàng bán trứng, cô kéo người đàn ông đến một góc, "Anh định mua bao nhiêu?"
“300.” Người đàn ông nhỏ giọng trả lời.
Cô ho khan một tiếng, "Ai có thể chứng minh anh là người họ Cố kia giới thiệu? Anh không phải đang lừa tôi chứ? Bút máy bốn đồng tiền một cái, không giảm giá."
“A? Anh ta rõ ràng nói……. Ba đồng năm xu một cây." Người đàn ông có chút ngượng ngùng.
Thẩm Thanh Ca cũng ngừng gây áp lực cho anh ta, “Anh có thể giúp tôi làm một việc đơn giản được không, tôi có thể đưa không bút máy cho anh đều được."
Người đàn ông lấy lại tinh thần ngay lập tức, "Cô nói đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận