Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 545 -




“Đi thôi, chúng ta đi đến nhà ông nội Bạc.” Lông mày của Bạc Đình càng ngày càng cau lại.
Một lúc sau, cả hai đã đến nhà ông nội Bạc.
Thẩm Thanh Ca đưa mứt lê cho ông bà nội Bạc, cả hai người sau khi nếm thử đều vô cùng yêu thích.
“Ông vốn dĩ đang ho khan, hiện tại liền đỡ hơn rồi.” Ông nội Bạc cực kì vui vẻ nói.
Bà nội Bạc cười nói: “Thật là…”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy ngạc nhiên: “Hai ông bà chưa từng ăn mứt lê sao?”
“Ăn thì đã từng ăn qua rồi, hơn mười năm trước ở thành phố Hoa Hải.” Bà nội Bạc cười nói, nhớ lại.
Cô bất chợt nghĩ ra, nếu ngay cả người giàu có như ông nội Bạc cũng chưa từng ăn mứt lê thì chẳng phải cô có thể đem ra chợ đen để bán sao?
Hơn nữa mứt lê có thể trị bệnh ho khan, tốt cho phổi,… Công dụng đều rất tốt.
Vậy để đến khi về nhà cô phải vào trong không gian để xem xem có còn mứt lê hay không.
Bạc Đình nhìn bọn họ vui vẻ hòa thuận, liền lạnh lùng nói: ”Tịch Dung ở đâu? Cô ta đã ra tù rồi sao?”
“Đúng vậy! Mấy ngày nay, không biết Tiểu Dung đi đâu! Bụng con bé đã to như thế…” Bà nội Bạc thở dài.
Sắc mặt Bạc Đình lạnh lùng: “Tại sao hai người không nói cho cháu biết? Tịch Dung sẽ đe dọa đến sự an toàn của Thanh Ca đấy! Hai người đều biết rõ chuyện này có phải không?”
Ông nội Bạc và bà nội Bạc đều bị dọa sợ bởi khí thế của Bạc Đình.
“Tiểu Dung đang mang thai mà… Hai chúng ta đều cho rằng con bé sẽ không làm hại được Thanh Ca…”
“Hai người cho rằng? Bất cứ người nào đe dọa đến sự an toàn của Thanh Ca đều nên bị bắt lại.”
Thẩm Thanh Ca không ngờ anh lại giận dữ với ông bà nội, cô nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay anh, nói: “Anh Đình, bây giờ anh có trách móc ông bà cũng vô ích thôi.”
Sắc mặt của Bạc Đình dần dịu xuống: “Nếu cô ta về nhà thì liền đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đi.”
“Ông biết rồi.” Ông nội Bạc có chút tức giận, “Người khác đều không bắt nạt người nhà, còn thằng nhãi con thì ai cũng đều bắt nạt.”
“Cháu sẽ không bắt nạt vợ của mình.” Bạc Đình tự hào nói.
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt, “Anh đừng nói nữa.”
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Ca nhân lúc Bạc Đình đang sửa chữa đồ vật, cô liền vào trong phòng ngủ để vào trong không gian.
Cô đi vào tầng thứ nhất là siêu thị ở trong không gian, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được mứt lê ở khu vực thực phẩm.
Đáng tiếc là mứt lê ở đây được đóng gói bằng nhựa hiện đại nên không thể mang ra bán được.
Cô nghĩ thầm nếu đóng gói bằng giấy thì thật tốt.
Nghĩ đến đây, cô lại đi dạo một vòng trong siêu thị, cuối cùng tìm được một gói mứt lê được đóng gói cẩn thẩn ở khu vực thực phẩm, khi mở từng gói lớn ra, bên trong có hơn chục viên kẹo bọc giấy.
Sau đó cô liền rời khỏi không gian.
“Thanh Ca…”Giọng nói của Bạc Đình vang lên ở ngoài cửa.
Cô liền mở cửa, đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì thế?”
Trong mắt Bạc Đình hiện lên sự ngạc nhiên: “Vừa rồi anh không hề tìm thấy em ở trong phòng ngủ.”
Vấn đề về không gian không thể giấu được nữa rồi.
Cô cố gắng giải thích với anh: “Đó là do em đang ở trong một không gian khác… Anh có thể hiểu được không?”
Bạc Đình khẽ cau mày: “Anh không hiểu… Vợ anh dù sao cũng là tiên nữ.”
“Đúng thế, anh liền nghĩ như thế đi.”
Không nghĩ tới chuyện này liền trải qua một cách đơn giản như thế mà không cần giải thích kĩ hơn.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca mang những giỏ mứt lê ra bán ở chợ đen.
Cô đau lòng bỏ ra 50 đồng tiền thuê một quầy hàng có bóng máy để mứt không bị tan ra.
Thẩm Thanh Ca nghĩ, hiện tại một viên kẹo trái cây có giá 1 xu, vì vậy mứt lê của cô bán giá 5 xu thì sẽ không quá đắt đi?
Vì thế cô viết lên tấm bảng gỗ: 50 xu một viên mứt lê.
Quầy hàng bên cạnh bán đồ chơi làm bằng đường, quán nhỏ bán hồ lô ngào đường đều cười nhạo cô, nói: “Cô gái, kẹo cô bán đắt quá rồi!”
“Đúng vậy! Kẹo chỉ có trẻ con mới ăn, giờ lại không phải lễ hội nên người lớn sẽ không mua đâu.”
Cô gái bán kẹo trái cây ở phía đối diện, nhìn trạc tuổi Thẩm Thanh Ca nói đùa: “Tôi bán hàng ở đây hai năm rồi cũng chỉ dám ra giá 3 xu một viên, kẹo của cô chắc sẽ không bán được đâu.”
“Hơn nữa kẹo của cô được gói trong giấy trắng, thật xấu! Giấy đóng gói của tôi còn có cả tranh vẽ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận