Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 446 -




Cô xấu hổ tránh ở sau lưng Bạc Đình, tập trung nhìn vào Cổ Tiểu Liên, Vương An Na, Vương An Kỳ, Chu Hiểu Thiên đều tới.
Hoá ra bọn họ cùng một chuyến xe với cô.
Trách không được Bạc Đình nhất quyết không đổi vé.
“Cổ Tiểu Liên, cô có xấu hổ hay không? Vợ chồng người khác thân thiết, cô gây rối cái gì vậy?” Vương An Na mỉa mai.
Vương An Kỳ cũng mỉa mai, “Cổ Tiểu Liên, da mặt của cô thật dày, cũng không biết xấu hổ.”
“Chị em các người không phải cũng gây rối? Có mặt mũi gì nói tôi?” Cổ Tiểu Liên lấy ra khí thế tranh cãi kịch liệt.
Ba người cứ ồn ào cãi nhau như vậy không thể tách ra được.
Ánh mắt của Bạc Đình dừng ở trên người Chu Hiểu Thiên, “Làm phiền giúp tôi chăm sóc Thanh Ca.”
Chu Hiểu Thiên ngẩn ra vài giây mới ý thức được Bạc Đình đang nói chuyện với anh ta, anh ta gật gật đầu trả lời, “Ừ.”
“Để anh ta chiếu cố em, không phải để cho anh ta nói chuyện với em.” Bạc Đình dạy bảo mà nói.
“A.”
Bạc Đình ở bến xe nhìn theo xe lửa rời đi.
Lúc này chỉ có tàu màu xanh, giường mềm là giường tầng chật chội, lối đi nhỏ rất chật hẹp.
Bọn họ ở trên xe lửa đều tự tìm chỗ của chính mình.
Mặc dù giường bên cạnh của Thẩm Thanh Ca không có người, nhưng rốt cuộc ở trên xe lửa, có đủ loại người, một người phụ nữ như cô vẫn là không quá an toàn.
Cô đem tất cả hành lý đều đặt ở tầng trên, chính mình cũng ngủ ở tầng trên.
Tầng dưới cô định ban ngày ngồi một chút.
Cổ Tiểu Liên tìm được Thẩm Thanh Ca, ngồi ở tầng dưới, “Thanh Ca, tại sao chồng cô cùng đứa trẻ kia không đi cùng cô vậy?”
“Mẹ chồng của tôi bị bệnh, đang nằm viện.”
“Thanh Ca, chồng cô tuy rằng hung dữ, nhưng đối với cô thật tốt! Nếu là cha của tôi, nhất định sẽ giữ mẹ tôi ở bên người để chăm sóc bà của tôi! Sẽ không quan tâm mẹ tôi có chuyện gì.” Cổ Tiểu Liên hâm mộ nói.
Không khí trên tàu không phải rất thoáng, buổi tối Thẩm Thanh Ca chỉ ăn mấy miếng bánh quy liền trèo lên tầng trên ngủ.
Khi cô ngủ, cô loáng thoáng nhìn đến ở tầng dưới có cô gái ngồi lên.
Thẩm Thanh Ca không để ý, dù sao để trống cũng là để trống, để cho người khác ngồi một chút cũng không gì.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Lúc cô bò xuống tầng dưới, cả người đều choáng váng.
Tầng dưới bị hành lý đầy bùn đen chặn hết chỗ, còn có một số món nhiều dầu mỡ như gà quay.
Cô căn bản không có biện pháp ngồi xuống!
Cô gái trẻ còn đem áo khoác bằng lông của cô ném trên mặt đất.
Thẩm Thanh Ca nhặt áo khoác lên, trong ánh mắt đều là chán ghét, “Cô không có giường sao?”
“Đương nhiên là có.” Cô gái tự tin nói.
Trên cổ cô gái mang vòng cổ trân châu, thoạt nhìn điều kiện gia đình không tồi.
“Vậy vì cái gì cô muốn chiếm giường của người khác? Còn đem áo khoác của tôi ném trên mặt đất?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Cô gái kiêu ngạo nói: “Cô quản tôi? Cô là trưởng tàu? Thành viên ban kỷ luật?”
“Mời cô xin lỗi tôi! Làm lớn chuyện, mất mặt chính là cô.” Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca gay gắt nhìn về phía cô ta.
Nghe thấy tiếng, Cổ Tiểu Liên, Vương An Kỳ, Vương An Na đều tới.
“Trời ạ, cô là con heo nái già sao? Làm cho giường đệm giống như chuồng heo, đều là bùn!” Cổ Tiểu Liên chế nhạo.
Vương An Na cũng mở miệng: “Nhớ không lầm thì đây là tàu hoả, sao mà heo nái cũng có thể ngồi được?”
Cô gái kia rất tức giận, cô ta xem như đã nhìn ra, các cô gái này đều là một phe.
“Có ai không! Mấy nữ đồng chí này bắt nạt tôi! Trưởng tàu cứu mạng!” Cô gái kia trực tiếp nằm trên mặt đất.
Khoé mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật, chậc chậc, bất kể thời đại nào đều có người ăn vạ!
Mấy người Cổ Tiểu Liên đều hoảng sợ.
“Cô mau đứng lên! Cô giả vờ cái gì? Chúng tôi căn bản không có chạm vào cô!” Vương An Na lo lắng hét lên.
Rất nhanh, không ít hành khách đều lại gần tới xem trò vui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận