Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 583 -




Tuy rằng, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình mới chuyển đến đây mấy tháng, nhưng cũng nghe nói chuyện của nhà Tam Thuận.
Người vợ thứ nhất của Tam Thuận bỏ đi với người khác, vì thế cưới người vợ thứ hai là Kim Chi.
Kim Chi làm người đàn bà đanh đá tàn nhẫn, hơi không hài lòng với Tam Thuận thì đánh chửi phạt quỳ, đối với con của Tam Thuận thì càng không phải nói.
“Cha cháu có biết hay không?” Bạc Đình lạnh lùng hỏi.
“Cha… Mặc kệ mấy thứ này.” Mặt Hổ Tử đỏ lên.
“Chú, dì, mọi người để cháu ăn đi! Cháu bảo đảm ăn bị bệnh cũng không gây phiền toái cho mọi người.” Bụng của Hổ Tử kêu réo, nói xong cậu bé lại chạy đến bên đống rác, muốn nhặt đồ ăn thừa thừa.
Thẩm Thanh Ca trợn trắng mắt ở trong lòng, cô đang muốn nói chuyện, Bạc Đình nói: “Thanh Ca, chúng ta đưa nó về nhà đi!”
“Vâng.”
Tới nhà Hổ Tử, Tam Thuận thấy cả người Hổ Tử dơ bẩn, vội vàng đưa cậu bé vào trong nhà.
“Ai, cảm ơn Bạc Đình và em dâu…” Tam Thuận cười nói.
Phịch một tiếng, Kim Chi đi ra từ phòng bếp.
Cô ta chống eo, sắc mặt dữ tợn nói, “Tam Thuận! Anh dám đem nó vào trong nhà!”
“Em xem con nó dơ thành dạng gì rồi…”
Kim Chi gật đầu, “Được! Anh đem nó vào trong nhà, chính là không cần đứa con trong bụng tôi.”
Nói xong Kim Chi cầm chổi, bắt lấy Hổ Tử, đánh cậu bé.
“A, hu hu…” Khuôn mặt của Hổ Tử tràn đầy nước mắt.
Tam Thuận im như ve sầu mùa đông, ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Bạc Đình muốn tiến lên, Tam Thuận kéo anh lại, “Đừng động vào… Kim Chi đánh xong, nguôi giận, sẽ để Hổ Tử ở lại.”
“Anh cũng thật hèn nhát!” Bạc Đình trực tiếp tiến lên kéo Hổ Tử về phía sau.
Cái chổi trong tay Kim Chi vụt như gió, thẳng lăng sắp dừng trên đầu Bạc Đình, chỉ còn khoảng cách nửa mét, Bạc Đình bắt lấy.
Anh hung hăng ném cái chổi lên tường.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Ca cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu cái chổi làm Bạc Đình bị thương, hôm nay cô sẽ không bỏ qua cho Kim Chi.
“Chẳng qua cô gả cho Tam Thuận, tính cách anh ta mềm yếu không muốn đánh cô! Cô thật sự cho rằng chính mình vũ lực rất tốt? Tất cả đàn ông không có cách nào đối phó được cô?” Bạc Đình mỉa mai nói.
Kim Chi lui về phía sau một bước, cô ta che bụng lại, “Anh được lắm, Tam Thuận, anh dám kêu người khác tới đánh vợ anh! Hu hu hu… Mệnh tôi sao lại khổ như vậy, gả cho một kẻ tái hôn bất lực!”
“…” Tam Thuận ở bên cạnh không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thẩm Thanh Ca thấy thế kéo Hổ Tử qua, cô kiên nhẫn nói: “Hổ Tử, bọn họ là cha mẹ cháu, có nghĩa vụ nuôi cháu biết không? Nếu bọn họ dám đuổi cháu đi, cháu cứ báo cảnh sát!”
“Vâng!” Hổ Tử gật đầu, lập tức xông ra ngoài.
Bạc Đình nói với Tam Thuận: “Ngay cả con trai của mình anh cũng không bảo vệ được, anh còn cưới vợ cái gì chứ?”
"Không phải tôi không bảo vệ được… Chỉ là tôi sợ Kim Chi không cần tôi! Trong bụng cô ấy còn có con của tôi.” Tam Thuận khom lưng theo thói quen, gục đầu xuống.
“Anh cũng thật hèn nhát, đàn ông sống giống như anh, nên chết đi!”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy Bạc Đình nói chuyện quá khó nghe, cô ý bảo anh câm miệng, cô khuyên nhủ: “Tam Thuận, chiều vợ là đúng! Nhưng anh cũng nên bảo vệ con trai của mình chứ?”
“Nếu tôi giúp đỡ Hổ Tử, Kim Chi sẽ tức giận, về nhà mẹ đẻ! Vất vả lắm tôi mới lấy được vợ…”
Đang nói, Hổ Tử mang cảnh sát đến, “Chú cảnh sát! Chính là bà ấy, bà ấy là mẹ kế của cháu, không cho cháu về nhà…”
Kim Chi nhìn thấy cảnh sát lập tức trợn tròn mắt, vội vàng lộ ra gương mặt tươi cười, “Ha ha, đứa nhỏ này! Ai không cho con về nhà? Mẹ chỉ đùa một chút thôi."
“Con các người dơ bẩn như vậy, vừa thấy đã biết lang thang ở bên ngoài vài ngày rồi? Cô dám nói là nói giỡn?” Cảnh sát lạnh giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận